Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1987: Lâm Thanh Loan “không giả vờ” nữa, hảo hữu chấn động! Chẳng ngờ đạo lữ của Thanh Loan lại là Giới Chủ? (3)

Thành Phi Long này rất lớn. Dù có nhiều người hơn nữa thì dường như cũng không thể nhồi chật thành Phi Long.
Nhưng nghe nói thành Phi Long chỉ là khu vực bên ngoài.
Trước mắt kẻ siêu thoát giáng lâm tới núi Phi Long chỉ có thể ở lại khu vực thành Phi Long.
Dù sao núi Phi Long vẫn chưa chính thức mở ra.
“Trước mắt cứ ở lại thành Phi Long đã.”
Lục Trường Sinh và Liệt Dương trò chuyện rất hợp ý nhau, dù sao cả hai đều là Giới Chủ nên có rất nhiều chủ đề chung.
Sau khi ở lại thành Phi Long đôi bên cùng bắt đầu nghe ngóng tin tức liên quan tới chuyện núi Phi Long mở ra.
Sau mấy ngày, đám người Lục Trường Sinh cũng hỏi thăm rõ ràng chuyện núi Phi Long mở ra.
Thì ra núi Phi Long còn một thời gian nữa mới mở ra, đại khái vẫn còn khoảng mấy năm nữa.
Núi Phi Long sẽ chỉ mở ra trong một trăm năm.
Dù Chúa Tể Phi Long có tiếng hữu giáo vô loại nhưng cũng không thể dạy bảo từng người một được.
Bởi vậy mới có kỳ hạn trăm năm.
Trong thời gian trăm năm này núi Phi Long sẽ đưa ra một số khảo hạch.
Nếu thông qua thì có thể tiến vào thành Thiên Long.
Một khi tiến vào thành Thiên Long cũng có nghĩa là có thể ở lại núi Phi Long vĩnh viễn.
Đương nhiên tiến vào thành Thiên Long không hề dễ dàng, hơn nữa dù có tiến vào thành Thiên Long thì cũng không có nghĩa là trở thành đệ tử của Chúa Tể Phi Long.
Nhưng trong thành Thiên Long chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.
Về phần thành Phi Long, kỳ thực cũng có chút chỗ tốt.
Ví dụ như ở thành Phi Long có pháp môn công khai.
Công pháp của hệ thống dung luyện đại đạo, hệ thống nhục thân và hệ thống Giới Chủ đều có cả.
Những công pháp này đều được công khai.
Cũng coi như là một món quà nhỏ từ Chúa Tể Phi Long.
Một số công pháp trong đó cũng không tệ, là loại công pháp thượng thừa.
Nhưng Lục Trường Sinh và Liệt Dương lại không buồn để mắt tới.
Hai người đều là Giới Chủ, có công pháp gì bọn hắn không lấy được đâu?
Liệt Dương không khỏi cảm khái: “Giới Chủ chúng ta tiến vào núi Phi Long, dù có thất bại, không thể tiến vào thành Thiên Long thì cũng không có vấn đề gì, cùng lắm là trở lại thương hội tiếp tục vận chuyển, kiếm nguyên tinh rồi từ từ tu hành thôi.”
“Nhưng rất nhiều kẻ siêu thoát khác đều là được ăn cả ngã về không, góp nhặt hàng tỷ năm mới tới được núi Phi Long, đều vì muốn liều một phen, mong mỏi có thể tiến vào thành Thiên Long. Một khi thất bại bọn hắn lại phải ủ rũ rời khỏi núi Phi Long, sau đó lang thang trong đại vũ trụ mênh mông, ngay cả nguyên tinh để trở về cũng mất…”
Tu hành rất khó, dù trở thành kẻ siêu thoát cũng không khác gì.
Chỉ cần ngươi còn muốn tiến thêm một bước thì tu hành chung quy vẫn rất khó.
Giới Chủ lại không có sầu lo này.
Cùng lắm thì xuyên thẳng về thương hội thôi.
Nhưng những kẻ siêu thoát khác lại rất khó khăn.
Được ăn cả ngã về không nhưng người có thể thành công dù sao cũng chỉ là số ít.
Không có nguyên tinh thì cũng chỉ có thể lang thang trong đại vũ trụ, thậm chí biến thành kiếp tu.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Trong nháy mắt ba năm loáng cái đã qua.
Mấy người Lục Trường Sinh đã rất quen thuộc với thành Phi Long.
Bọn hắn đều đang chờ mong ngày núi Phi Long mở ra.
Mà lúc này núi Phi Long đã mở ra.
“Ầm ầm.”
Toàn bộ thành Phi Long chấn động kịch liệt.
Cùng lúc đó một thân ảnh vĩ đại xuất hiện giữa hư không.
Có một số người đã nhận ra thân ảnh vĩ đại này.
“Đó là đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long, đại năng Phương Xuyên.”
“Đúng là đại năng Phương Xuyên rồi. Nghe nói khi trước đại năng Phương Xuyên kinh tài tuyệt diễm, sau khi núi Phi Long mở ra hắn thông qua khảo hạch, từng bước trở thành đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long, cuối cùng còn tấn thăng nhị cảnh, trở thành đại năng.”
“Đại năng Phương Xuyên chính là tấm gương của chúng ta…”
Rất nhiều kẻ siêu thoát đều nhìn về phía Phương Xuyên với vẻ chờ mong.
Phương Xuyên chính là tấm gương và hy vọng của bọn hắn.
Bọn hắn cũng muốn được giống như Phương Xuyên, sau khi núi Phi Long mở ra có thể biểu hiện xuất sắc, sau đó lọt vào mắt xanh của Chúa Tể Phi Long rồi trở thành đệ tử của đối phương, nhờ thế một bước lên trời, tấn thăng nhị cảnh đại năng!
Lục Trường Sinh cũng nhìn thấy Phương Xuyên.
Trên người đối phương phát tán khí tức khiến hắn cũng cảm thấy áp lực.
Dường như rất khó để chống lại.
Đây chính là nhị cảnh đại năng.
Được gọi là đại năng giữa đại vũ trụ mênh mông đủ thấy thực lực của hắn kinh khủng đến nhường nào.
Đến cấp độ kẻ siêu thoát, muốn đánh bại đối thủ cách biệt một đại cảnh giới gần như là điều không có khả năng.
Ví dụ như việc tu sĩ nhất cảnh đánh bại tu sĩ nhị cảnh.
Hoặc là tu sĩ nhị cảnh đánh bại tu sĩ tam cảnh.
Gần như là việc không thể.
Dù thật sự là kẻ kinh tài tuyệt diễm thì cũng chỉ là hạng người vô danh.
Sống sót được trước mặt nhị cảnh, tam cảnh đã đáng để kiêu ngạo rồi.
Phương Xuyên đứng giữa hư không, ánh mắt bễ nghễ chúng sinh.
“Trong trăm năm núi Phi Long mở ra, tất cả những người chưa tiến vào thành Thiên Long đều sẽ bị trục xuất khỏi núi Phi Long, không được ở lại, có gì cứ đợi núi Phi Long lần nữa là được.”
“Giờ bắt đầu khảo hạch núi Phi Long, từ thành Phi Long đến thành Thiên Long có một bậc thang linh hồn trăm bậc, nơi này sẽ khảo hạch linh hồn. Linh hồn bao gồm một loạt điều kiện tinh thần, ý chí vân vân. Kỳ hạn là trăm năm, người có thể thuận lợi tới được thành Thiên Long sẽ đạt được quyền ở lại vĩnh viễn.”
“Chỉ khi nào tới được thành Thiên Long mới có thể mở ra khảo hạch giai đoạn thứ hai. Nhớ kỹ, thời gian thông qua khảo hạch càng nhanh càng tốt.”
Nói xong Phương Xuyên giơ tay chỉ một cái.
trong hư không, khoảng cách từ thành Thiên Long đến thành Phi Long thế mà lại xuất hiện từng bậc thang một.
Tất cả có một trăm bậc.
Những bậc thang này tản ra kim quang, nhìn có vẻ rất thần dị, bất phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận