Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2. Ngộ tính (2)



Chương 2. Ngộ tính (2)




“Muốn nhập môn Đại Hà Tráng Huyết công thì nhất định phải cảm nhận được khí huyết trong cơ thể mình. Chỉ khi nào cảm nhận được khí huyết thì mới có thể chủ động điều động khí huyết mà không cần làm những động tác rườm rà này nữa.”
“Những động tác rườm rà này chủ yếu là để giúp người mới học như các ngươi dễ dàng cảm nhận khí huyết hơn thôi. Trong một tháng ai có thể cảm nhận được khí huyết của bản thân thì lập tức tới tìm ta.”
“Được rồi, giờ các ngươi luyện tiếp đi.”
Lão Lưu nói xong thì ngồi xuống ghế, giám sát các học đồ luyện tập.
Một canh giờ rất nhanh đã trôi qua.
Lục Trường Sinh vẫn không thể nhập môn Đại Hà Tráng Huyết công như cũ, hơn nữa sau khi tập một canh giờ quả là hắn có cảm giác người hơi nhức mỏi, môn võ công này đúng thật là không thể tập lâu được.
Sau khi kết thúc một canh giờ luyện công thì các học đồ cũng bắt đầu làm việc của mình.
Công việc trong Diệu Thủ Viên cũng không có gì nặng nề, thế nhưng lại rất phức tạp.
Các học đồ ngày nào cũng phải phân biệt các loại dược liệu, còn phải gieo trồng dược liệu, rồi còn phơi nắng và bào chế dược liệu.
Tóm lại thì mỗi ngày từ sáng sớm tới tối mịt đều luôn chân luôn tay, gần như không có một phút một giây nào để nghỉ ngơi.
Tới tối, Lục Trường Sinh nằm trên giường chung.
Bên cạnh hắn là một học đồ có tên Chu Thịnh.
Tính Chu Thịnh có phần khôn khéo, rất thích nghe ngóng tin tức, hơn nữa còn rất thích khoe khoang.
Trong phòng tối đen như mực, vốn các học đồ đã chuẩn bị đi ngủ nhưng đột nhiên Chu Thịnh lại mở miệng hỏi: “Các ngươi có biết vì sao hôm nay lão Lưu lại bảo chúng ta nhập môn võ công trong vòng một tháng không?”
“Tách.”
Các học đồ nghe thế đều tỉnh táo lại ngay.
Chuyện có liên quan tới “võ công” nên đương nhiên họ sẽ cảm thấy vô cùng hào hứng.
Hơn nữa chuyện này có vẻ như còn liên quan tới cả tiền đồ của họ nữa kìa.
“Ngươi biết tin gì sao Chu Thịnh?”
“Chu Thịnh ngươi nói xem rốt cuộc có chuyện gì đi?”
“Trưa nay ta để dành được miếng thịt ngon nhất đây, cho ngươi này.”
“Đúng rồi, ta cũng cất được một miếng xương, cho ngươi luôn đấy.”
“Ta còn một viên đường để dành từ mấy hôm trước rồi, cũng cho ngươi luôn đó.”
Các học đồ nhao nhao bỏ ra đồ tốt mình cất giữ, phần lớn đều là chút đồ ăn.
Dù sao thì các học đồ cũng không có tiền công nên chỉ có thể bớt miệng để dành chút đồ ăn mà thôi.
Chu Thịnh rất đắc ý, hắn cười nói: “Được rồi, các ngươi đưa đồ đây rồi ta nói cho mà nghe.”
“Lão Lưu không đơn giản đâu, hắn là lão sư của đội hộ vệ đấy, nghe nói trong đội hộ vệ có rất nhiều võ giả đều do lão Lưu dạy dỗ ra cả.”
“Sở dĩ lão Lưu ra hạn trong một tháng phải nhập môn thật ra là vì muốn sàng lọc học đồ có thiên phú võ đạo. Chỉ cần có thể nhập môn Đại Hà Tráng Huyết công trong vòng một tháng thì sẽ được lão Lưu đưa tới đội hộ vệ rồi được đào tạo để ngày sau trở thành hộ vệ.”
“Nếu thế chẳng khác nào một bước lên trời. Người của đội hộ vệ, dù chỉ là học đồ thôi thì tháng nào cũng có tiền công, hơn nữa mỗi ngày đều được dùng các loại dược thiện, ai cũng cao to cường tráng cả. Nghe nói đồ ăn của hộ vệ rất ngon, ngày nào cũng có rất nhiều thịt thà, chậc, mùi vị ấy...”
Nhắc tới “ăn thịt” là các học đồ đều không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Diệu Thủ Viên tuy bao cơm nhưng thịt thì lại ít ỏi tới gần như không có.
Thế nên nếu được chọn vào đội hộ vệ thì rõ ràng đãi ngộ sẽ cao hơn các học đồ khác rất nhiều.
“Thì ra là thế.”
“Chúng ta phải luyện Đại Hà Tráng Huyết công thật tốt mới được.”
“Nếu được chọn vào đội hộ vệ là tốt nhất, còn không thì chúng ta muốn từ học đồ tạp dịch thăng cấp lên học đồ dược sư rồi cuối cùng trở thành dược sư ngắn nhất cũng phải mất mười năm,thậm chí có khả năng không thể trở thành dược sư mà cứ làm tạp dịch mãi...”
Các học đồ tuy chỉ mới tới Diệu Thủ Viên nhưng cũng đã bắt đầu có ý thức cạnh tranh với nhau.
Lục Trường Sinh nghe thế cũng muốn luyện Đại Hà Tráng Huyết công ngay, thế nhưng chỉ vừa thử luyện một chút hắn đã thấy cả người đau nhức không chịu nổi.
Hắn hiểu nóng vội thì không thể thành công được.
Lão Lưu đã nói mỗi ngày luyện một canh giờ vậy thì thật sự chỉ có thể luyện một canh giờ mà thôi.
Luyện nhiều hại thân, như thế ngược lại sẽ không tốt.
“Chắc chắn phải có cách để tăng tiến độ luyện Đại Hà Tráng Huyết công thêm một chút...”
Lục Trường Sinh thầm nghĩ.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Mỗi ngày các học đồ đều lặp đi lặp lại hành trình rời giường, luyện công, làm việc.
Thời gian của họ bị xếp kín đặc.
Có điều không có bất cứ học đồ nào há miệng kêu mệt, ai cũng cố cắn răng luyện Đại Hà Tráng Huyết công.
Thế nhưng đã vài ngày rồi vẫn không nghe nói có ai luyện thành môn công pháp này cả.
Mấy ngày qua Lục Trường Sinh cũng nghe được vài chuyện liên quan tới Đại Hà Tráng Huyết công.
Đúng là có biện pháp đẩy nhanh tốc độ thật, ấy chính là dùng dược thiện bồi bổ.
Nếu ngày nào cũng được dùng dược thiện chuyên biệt thì tốc độ luyện Đại Hà Tráng Huyết công sẽ rất nhanh.
Có điều chỉ có đội hộ vệ mới được cung cấp dược thiện, học đồ bình thường sao sờ được vào món này chứ?
Còn chuyện tự mình mua thì càng đừng mơ.
Học đồ bình thường không có tiền công, trên người ngay cả một đồng còn chẳng có, thử hỏi lấy đâu ra tiền mà mua dược thiện đây?
Nháy mắt thời gian đã qua mười một ngày.
Hôm nay khi Lục Trường Sinh và các học đồ khác bước vào quảng trường lại nghe thấy một học đồ chủ động mở miệng: “Lão Lưu, ta... hình như ta cảm ứng được khí huyết rồi.”
“Hử? Lại đây để ta xem nào.”
Mắt lão Lưu sáng rực cả lên.
Sau đó một học đồ dáng dấp cao gầy bước tới trước mặt lão Lưu rồi giơ tay ra.
Lão Lưu cầm tay học đồ nọ, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận.
“Không tệ, đúng là đã nhập môn.”
“Có thể nhập môn trong vòng mười một ngày chứng tỏ tư chất của ngươi cũng không tệ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận