Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2003: Linh giới của Lục Trường Sinh hiển lộ uy lực! Một góc của tảng băng chấn động núi Phi Long!

Là một vị đại năng nhị cảnh, hẳn không thiếu cơ hội kiếm được nguyên tinh.
Cơ hội tiếp xúc trực tiếp với một vị đại năng nhị cảnh là điều không phải bất cứ kẻ siêu thoát nhất cảnh cũng có được.
Thế là Lục Trường Sinh ra khỏi động phủ, tìm tới bái phỏng Phương Xuyên.
“Mời Lục sư đệ ngồi.”
Trong động phủ, Phương Xuyên nhìn Lục Trường Sinh với vẻ hơi bất ngờ.
Trong khoảng thời gian này, không phải Lục Trường Sinh nên chải vuốt lại tin tức liên quan tới sức mạnh linh hồn mà sư tôn nói qua sao?
Sao lại có thời gian tới tìm hắn thế này?
Phương Xuyên là “người từng trải”, lúc trước khi hắn vừa bái Chúa Tể Phi Long làm thầy, biết được “bí ẩn của linh hồn”, nội tâm bị trùng kích rất mạnh, mất tới mấy năm mới ổn định lại được.
Nhưng lúc này Lục Trường Sinh chỉ vừa mới bái sư, thế mà đối phương đã có thời gian tới tìm hắn rồi ư?
“Phương sư huynh, lần này ta tới tìm sư huynh là có một chuyện muốn được thỉnh giáo sư huynh.”
“Chuyện gì thế?”
“Ta là Giới Chủ, tu hành cần rất nhiều nguyên tinh, ở núi Phi Long phải làm thế nào mới kiếm được số lượng lớn nguyên tinh, xin sư huynh chỉ giúp.”
“Nguyên tinh?”
Phương Xuyên quan sát tỉ mỉ Lục Trường Sinh từ trên xuống dưới.
“Ngươi là Giới Chủ, vốn không thiếu nguyên tinh mới đúng.”
“Nhưng số lượng ta cần khá nhiều.”
“Cần bao nhiêu?”
“Ít nhất phải tính bằng trăm nghìn, thậm chí trăm vạn.”
“…”
Phương Xuyên không nói gì.
Đúng là hắn biết một vị Giới Chủ như Lục Trường Sinh mà cũng “thiếu nguyên tinh” thì chắc chắn phải là con số trên trời.
Nhưng mấy chục nghìn?
Thậm chí mấy trăm nghìn?
Nhiều nguyên tinh như vậy sao một tu sĩ nhất cảnh kiếm ra được.
Dù là tu sĩ nhị cảnh sợ rằng cũng không kiếm được số nguyên tinh lớn thế này.
“Núi Phi Long không cung cấp nguyên tinh, muốn kiếm được nguyên tinh tại tại núi Phi Long là điều gần như không có khả năng…”
Phương Xuyên lắc đầu.
Kỳ thực hắn rất coi trọng Lục Trường Sinh.
Nếu chỉ là mấy vạn nguyên tinh thì tự Phương Xuyên có thể giúp đỡ Lục Trường Sinh một chút.
Dù sao cũng chỉ là để Lục Trường Sinh nợ một ân tình thôi.
Chỉ mấy vạn nguyên tinh đổi lại một ân tình, đối với Phương Xuyên mà nói như thế rất hời.
Dù sao có thể trở thành đệ tử chân truyền của sư tôn, dù không có khả năng tấn thăng nhị cảnh thì Lục Trường Sinh cũng là một vị Giới Chủ.
Phương Xuyên cũng không sợ Lục Trường Sinh không thể trả nổi.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh cần tới mấy chục nghìn, thậm chí mấy trăm nghìn nguyên tinh, vậy thì Phương Xuyên có muốn cũng không giúp gì được.
“Không có cách nào ư?”
Lục Trường Sinh không khỏi thất vọng.
Nếu ở núi Phi Long không có cách nào kiếm nguyên tinh thì hắn chỉ có thể quay lại thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang ngoan ngoãn làm nhiệm vụ “vận chuyển”, từ từ góp nhặt nguyên tinh.
Nhưng nếu làm thế thật, chỉ sợ hắn sẽ rất khó “đuổi kịp” linh hồn tại dòng thời gian và chiều không gian khác.
Chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tần suất linh hồn, mong đợi thời gian ăn khớp dài một chút, nhờ đó nhanh chóng cường linh hồn.
Nhưng chuyện này chỉ có thể dựa vào may mắn, Lục Trường Sinh không thể khống chế được.
“Đúng rồi, vẫn còn một cách…”
“Nhưng Lục sư đệ, chiến lực của ngươi thế nào?”
Đột nhiên Phương Xuyên hỏi.
“Chiến lực?”
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, nếu Phương Xuyên đã nhắc tới “chiến lực” thì rất có khả năng chiến lực mạnh mẽ có thể trợ giúp hắn kiếm được rất nhiều nguyên tinh, bởi vậy Lục Trường Sinh định sẽ nói thật mọi chuyện.
“Lục mỗ cảm thấy trong cùng cảnh giới hẳn là ta không có địch thủ.”
Nét mặt Lục Trường Sinh hết sức chăm chú, hết sức thành khẩn.
Phương Xuyên: “…”
Nhưng Phương Xuyên nghe xong lại trầm mặc.
Loại sức mạnh nào lại khiến Lục Trường Sinh dám nói ra mấy chữ “vô địch trong cùng cảnh giới” này?
Có lẽ trước đây Lục Trường Sinh thật sự là “vô địch trong cùng cảnh giới”, đồng thời một đường thuận lợi trở thành Giới Chủ.
Thế nhưng trong đại vũ trụ mênh mông, một khi trở thành kẻ siêu thoát mà vẫn muốn vô địch trong cùng cảnh giới lại gần như không có khả năng.
“Lục sư đệ, có một nơi gọi là Đỉnh Vũ Trụ.”
“Ở đó thông qua từng trận đối chiến có thể cướp đoạt rất nhiều nguyên tinh, còn có thể nhanh chóng tạo dựng danh tiếng nổi bật tại đại vũ trụ.”
“Đỉnh Vũ Trụ do một tay Chúa Tể Hằng Quang tạo ra, mục đích của nó thật ra cũng là vì để kẻ siêu thoát nhất cảnh, nhị cảnh có cơ hội hội tụ khí vận. Kẻ siêu thoát phổ thông sẽ thông qua vô số lần đối chiến để tuyển chọn ra kẻ siêu thoát cường đại nhất, từ đó có cơ hội khiêu chiến một số cường giả đỉnh cao.”
“Nhưng chúng ta thân là đệ tử của sư tôn, chính là thế lực dưới trướng Chúa Tể tam cảnh, tất nhiên không cần trải qua vô vàn lựa chòn. Trước mắt núi Phi Long cũng có danh ngạch, có thể đại diện núi Phi Long xuất chiến. Nhưng đây là chuyện liên quan tới thể diện của núi Phi Long, thậm chí cũng liên quan tới khí vận của núi Phi Long, nếu chiến lực không thật sự siêu việt quần hùng thì bình thường núi Phi Long sẽ không phái người xuất chiến.”
“Lục sư đệ có muốn thử không?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
“Đỉnh Vũ Trụ? Lục mỗ nguyện ý thử một lần!”
Đương nhiên Lục Trường Sinh nguyện ý thử một lần.
Đây chính là do Chúa Tể tự mình sáng tạo.
Không chỉ có thể thu hoạch vô số nguyên tinh mà thông qua đối chiến còn có thể truyền bá thanh danh, từ đó thu hoạch được rất nhiều khí vận.
Trước mắt Lục Trường Sinh đã có tháp Tụ Vận.
Một khi chiến thắng, khí vận của hắn sẽ vô cùng khủng bố.
Như vậy cũng có thể giúp tăng cường linh hồn.
Chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu đây?
Còn về chiến lực?
Lần trước hóa thân của Lục Trường Sinh bị đánh cướp, hắn đã nhận được một bài học, nhanh chóng gia tăng thực lực.
Với Thăng Duy Pháp do Lục Trường Sinh tự sáng tạo, hắn đã tăng tiến độ Chân giới lên đến 100%, thậm chí có tư cách trùng kích nhị cảnh, tương đương với tu vi nhất cảnh đỉnh phong.
Về mặt tu vi vậy là đủ rồi.
Hơn nữa hắn còn có Phàm giới, Linh giới, Tiểu Thiên giới và Đại Thiên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận