Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2076: Lục Trường Sinh trở về núi Phi Long, Chúa Tể Phi Long cũng phải chấn kinh! (4)

Nhất là một ít tu sĩ lúc trước tới núi Phi Long “cùng một thời kỳ” với Lục Trường Sinh.
Hiện giờ lại càng thấy ngưỡng mộ không gì tả nổi.
Lục Trường Sinh đi thẳng tới bên ngoài động phủ của sư tôn Chúa Tể Phi Long.
“Đệ tử Lục Trường Sinh cầu kiến sư tôn!”
Lục Trường Sinh đứng bên ngoài động phủ, cung kính xin chỉ thị.
“Vào đi.”
“Vâng thưa sư tôn.”
Thế là Lục Trường Sinh tiến vào động phủ.
Trong động phủ, Chúa Tể Phi Long mở mắt.
“Trường Sinh, nghe nói ngươi đã tấn thăng nhị cảnh rồi à?”
“Vâng thưa sư tôn. Đệ tử đã may mắn tấn thăng lên nhị cảnh.”
Tất nhiên Chúa Tể Phi Long chỉ liếc qua là biết Lục Trường Sinh giờ chỉ là một bộ phân thân.
Nhưng chuyện Giới Chủ để phân thân giáng lâm thật sự rất bình thường.
Chúa Tể Phi Long cũng không để ý.
Dù Chúa Tể được coi là toàn trí toàn năng.
Nhưng không phải chỉ cần nhìn qua là biết rõ điều bí mật của tất cả mọi người.
“Trường Sinh, lần này ngươi tới vì hỏi thăm chuyện liên quan tới tu hành đệ tam cảnh phải không?”
“Sư tôn quả là mắt sáng như đuốc, đúng là đệ tử muốn hỏi thăm tin tức liên quan tới tu hành đệ tam cảnh. Trong các tin tức công khai tại Đỉnh Vũ Trụ không hề tìm thấy bất cứ tin tức nào liên quan tới chuyện tu hành của đệ tam cảnh.”
Lục Trường Sinh nói thẳng.
“Đó là đương nhiên, số lượng Chúa Tể tam cảnh thưa thớt, rất nhiều vấn đề liên quan tới chuyện tu hành của Chúa Tể vẫn được giữ bí mật. Có lẽ sẽ có vài nơi lưu truyền một ít tin tức, nhưng cũng không quá nhiều, về cơ bản chỉ có thế lực Chúa Tể mới biết rõ chuyện này.”
“Đương nhiên nếu ngươi đã là đại năng nhị cảnh, mất thêm chút thời gian kỳ thực là có thể từ từ biết tin tức liên quan tới Chúa Tể tam cảnh thôi.”
“Thật ra Chúa Tể chỉ là một cách gọi tôn kính. Có nghĩa là có thể thống trị một phương, tung hoành khắp đại vũ trụ. Nhưng thật ra về cảnh giới thì đệ tam cảnh được gọi là Bất Hủ.”
“Mà thế nào là bất hủ? Vũ trụ diệt nhưng ta bất diệt, kinh qua vạn kiếp mà không tổn hao gì, đây chính là bất hủ!”
“Trừ việc tâm linh có khả năng sẽ sụp đổ ra thì đệ tam cảnh thực ra đã bất tử bất diệt. Đương nhiên đây là cách nói với những tu sĩ khác thôi, mà Chúa Tể tam cảnh sẽ dung luyện vật chất Bất Hủ. Dung luyện càng nhiều vật chất Bất Hủ thì thực lực sẽ càng mạnh, nhưng muốn dung luyện vật chất Bất Hủ lại phải có Bất Hủ Chân Ý cường đại mới được.”
“Chỉ có vật chất Bất Hủ mới có thể làm tổn thương hoặc giết chết Chúa Tể tam cảnh. Ngoài ra Chúa Tể tam cảnh chính là bất tử! Đương nhiên vẫn không thể so với cảnh giới Vĩnh Hằng được, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau…”
Nghe Chúa Tể Phi Long giải thích cặn kẽ, Lục Trường Sinh lại càng hiểu thêm về “Chúa Tể”.
Trong lòng hắn thấy vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ Chúa Tể lại là tồn tại vĩ đại như vậy.
“Vật chất Bất Hủ…”
Lục Trường Sinh nhìn sư tôn của mình.
Chúa Tể Phi Long mỉm cười, đương nhiên biết Lục Trường Sinh có ý gì.
Hắn vung tay lên, một hạt cát màu vàng nhạt xuất hiện trong tay Lục Trường Sinh.
“Đây là một hạt vật chất Bất Hủ, vi sư ban cho ngươi để ngươi thử lĩnh hội một phen.”
“Đừng coi thường hạt cát nhỏ bé này, vật chất Bất Hủ chỉ có trong Thời Không Trường Hà, dù bị Thời Không Trường Hà gột rửa thì vật chất Bất Hủ vẫn không hề hao tổn. Phần lớn Chúa Tể tam cảnh sẽ không chủ động nhảy vào Thời Không Trường Hà mà chỉ dùng các loại bảo vật hoặc cứ ở bên cạnh Thời Không Trường Hà chờ đợi vật chất Bất Hủ xuất hiện, sau đó vớt nó lên.”
“Để có một hạt vật chất Bất Hủ này vi sư phải đợi suốt một nghìn tám trăm năm mới thu hoạch được đấy.”
Lục Trường Sinh vội vàng xem qua hạt vật chất Bất Hủ này.
Không ngờ vật chất Bất Hủ lại quý giá như vậy.
Ngay cả Chúa Tể tam cảnh cũng rất khó lấy được.
Thế nhưng Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy vật chất Bất Hủ vô cùng đặc biệt, dường như ngay cả hắn cũng không thể ma diệt được.
Nó vô cùng cứng rắn.
Ngoài ra thì không cảm ngộ được gì nữa.
“Vật chất Bất Hủ chỉ có thể bị chính vật chất Bất Hủ phá hoại. Thậm chí ngay cả vật chất Bất Hủ cũng chỉ có thể cải biến hình dáng của vật chất Bất Hủ khác chứ không thể hoàn toàn chôn vùi vật chất Bất Hủ.”
“Đối với Chúa Tể tam cảnh, tu hành ngoại trừ linh hồn ra thì quan trọng nhất chính là vật chất Bất Hủ.”
Lục Trường Sinh biết trong thời gian ngắn hắn không có khả năng tìm hiểu thấu đáo hạt vật chất Bất Hủ này được.
Dù sao đây là thứ thần kỳ mà ngay cả Chúa Tể tam cảnh cũng không thể làm gì nổi.
“Sư tôn, làm thế nào để sinh ra Bất Hủ Chân Ý? Rồi phải làm thế nào để xác nhận Bất Hủ Chân Ý đã được sinh ra?”
“Không ai biết Bất Hủ Chân Ý được sinh ra thế nào. Không có pháp môn cụ thể nào cả, chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ và cơ duyên của từng người.”
“Ví dụ như tu sĩ dung luyện đại đạo, rất nhiều người lấy bản thân luyện đại đạo, không ngừng cảm ngộ, cuối cùng từ đại đạo của bản thân sinh ra Bất Hủ Chân Ý.”
“Hoặc như nhục thân mạnh tới cực hạn, từ trong nhục thân sẽ tự nhiên sinh ra Bất Hủ Chân Ý.”
“Còn chuyện làm thế nào để phán định đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý hay chưa? Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần dựa vào Thời Không Trường Hà là biết. Kẻ bị nước của Thời Không Trường Hà gột rửa mà không hề thấy khó chịu thì chắc chắn đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý!”
“Nhưng dù đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý, dù có rất nhiều vật chất Bất Hủ để đảm bảo không bị ma diệt trong Thời Không Trường Hà, cũng sẽ không chìm xuống Thời Không Trường Hà thì cũng không có nghĩa là sẽ nhảy ra khỏi Thời Không Trường Hà được, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
“Hơn nữa chỉ cần là sinh mệnh có tâm linh. Nếu tâm linh bị Thời Không Trường Hà gột rửa lâu dài cũng sẽ sụp đổ, đến lúc đó dù Bất Hủ Chân Ý có mạnh thế nào, dù vật chất Bất Hủ nhiều thế nào cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận