Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 208. Đao Thập Nhị tái xuất giang hồ, vung đao chém thành hai nửa!



Chương 208. Đao Thập Nhị tái xuất giang hồ, vung đao chém thành hai nửa!




Nơi này chỉ có tên sách.
Bên trong có vài dòng giới thiệu về nội dung bí tịch.
Chỉ khi nào chắc chắn muốn đổi thì mới có thể lấy được bí tịch võ công từ tay người trông giữ Võ Lâu, hơn nữa cũng không thể mang bí tịch ra khỏi đây mà phải lên phòng tu luyện trong các tầng lầu phía trên để luyện tập.
Hoặc là tu luyện thành công, hoặc có thể học bằng cách ghi nhớ trong đầu.
Dù sao thì cũng không thể mang bí tịch ra ngoài, mà cũng không được sao chép lại.
Nếu không một khi bị phát hiện thì bang Tứ Hải sẽ phạt rất nặng.
Dù sao, với bất cứ thế lực nào võ công cũng đều rất quan trọng, không thể để thất thoát được.
Lục Trường Sinh xem kỹ các loại vũ kỹ.
Chẳng ngờ hắn phát hiện lại có rất nhiều vũ kỹ cấp hai và cấp ba.
Phải biết là Lục Trường Sinh đã góp nhặt rất nhiều vũ kỹ cấp hai và cấp ba.
Hắn còn tưởng cơ bản mình đã luyện gần hết vũ kỹ cấp hai và cấp ba rồi cơ.
Thế nhưng giờ xem các loại vũ kỹ này mới thấy đúng là nhiều không kể xiết.
Lục Trường Sinh đổi năm mươi loại vũ kỹ, gần như đã dùng hết số công trạng mình có.
Phần lớn đều là vũ kỹ cấp hai và cấp ba.
Tuy người trông coi Võ Lâu thấy rất lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Một số võ giả muốn tự sáng tạo vũ kỹ cũng sẽ tìm đọc các loại vũ kỹ khác nhau, dùng cách này để hoàn thiện vũ kỹ mình sáng tạo, đây cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Sau khi đổi vũ kỹ xong Lục Trường Sinh lại lên phòng tu luyện trên lầu ba, bắt đầu ghi nhớ những loại vũ kỹ này vào đầu.
Lục Trường Sinh hiện giờ chỉ xem qua là nhớ, thế nên việc ghi nhớ năm mươi môn vũ kỹ này cũng không có gì khó.
Dù sao đây chính là năm mươi môn vũ kỹ đấy!
Mất khoảng hai canh giờ thì Lục Trường Sinh mới nhớ hết.
Sau khi chắc chắn mình sẽ không quên điều gì xong Lục Trường Sinh mới rời khỏi Võ Lâu.
Năm mươi môn vũ kỹ nói nhiều thì cũng không nhiều lắm, nếu luyện thành phần lớn vũ kỹ cấp hai thì cùng lắm cũng chỉ có thể gia tăng hơn trăm điểm ngộ tính.
Có thể giúp ngộ tính tăng lên 1000 điểm hay không vẫn chưa biết được.
Có điều bang Tứ Hải có rất nhiều loại vũ kỹ, chỉ cần Lục Trường Sinh tiếp tục đạt được công trạng thì sớm muộn cũng có ngày hắn đổi được hết các loại vũ kỹ trong bang Tứ Hải thôi.
Lục Trường Sinh về tới phòng khám, hắn phát hiện bên ngoài các phòng khám đều dán bố cáo.
Bố cáo là thông báo của bang Tứ Hải.
Nội dung bố cáo là tìm kiếm một loại khoáng thạch tên là Vân Anh Khoáng Mẫu.
Chỉ cần tìm được loại khoáng thạch này thì nhất định phải nộp lên cho bang Tứ Hải, tới lúc đó sẽ đổi được rất nhiều công trạng.
Bởi vậy có rất nhiều người bàn tán xôn xao.
“Vân Anh Khoáng Mẫu này nghe quen quá...”
Lục Trường Sinh hình như cũng từng nhìn thấy cái tên này ở đâu đó rồi.
Hắn có khả năng nhìn qua là nhớ, thế nên rất nhanh đã nhận ra mình từng trông thấy cái tên “Vân Anh Khoáng Mẫu” này ở Thượng Nguyên đạo tràng.
Đây là một trong những loại kỳ vật mà vị tiên sư ở Thượng Nguyên đạo tràng yêu cầu.
Chẳng trách bang Tứ Hải lại coi trọng như vậy, thì ra Vân Anh Khoáng Mẫu đã xuất thế.
Chỉ cần có loại kỳ vật này thì sẽ được gặp Thượng Nguyên tiên sư, sau đó được tiên sư trợ giúp.
Chỉ riêng điều đó thôi đã rất hấp dẫn rồi.
Nghĩ lại thử xem Hoán Huyết Đan của bang Tứ Hải ở đâu mà ra?
Chẳng phải là do Thượng Nguyên tiên sư luyện chế đấy ư?
Thế là đủ thấy lời hứa của Thượng Nguyên tiên sư trọng yếu tới mức nào rồi.
“Trương Hiên, đi hỏi thăm chút chuyện về Vân Anh Khoáng Mẫu đi, càng chi tiết càng tốt.”
“Vâng, lang trung.”
Trương Hiên ra ngoài hỏi thăm tin tức, Lục Dương thì giúp Lục Trường Sinh duy trì trật tự trong phòng khám.
Giờ phòng khám của Lục Trường Sinh mỗi ngày đều có rất nhiều người bệnh ghé qua.
Họ bận việc tới tận trưa, đến lúc nghỉ ngơi Trương Hiên mới quay về.
“Lang trung, đã tìm hiểu được rồi.”
“Vân Anh Khoáng Mẫu hình như được phát hiện trên người một thương nhân ngoại quốc.”
“Thương nhân ngoại quốc kia cũng không rõ giá trị của Vân Anh Khoáng Mẫu trên người mình, cuối cùng bị người ta phát hiện rồi âm thầm giết hại.”
“Nhưng chuyện này vẫn lộ ra ngoài, Vân Anh Khoáng Mẫu cũng bị các cao thủ cướp đoạt, giờ không rõ đã vào tay ai.”
Trong lòng Lục Trường Sinh giật thót: “Thương nhân ngoại quốc? Cụ thể là thương nhân nước nào?”
“Cái này thì không rõ lắm, có điều nghe nói là người kia ngồi thuyền của thương hội Viễn Dương tới thành Trạm Hải.”
Lục Trường Sinh nheo mắt.
Thương hội Viễn Dương?
Xem ra đúng là trùng hợp thật.
Hắn chính là “khách quý” của thương hội Viễn Dương, thậm chí còn có cả thẻ khách quý nữa.
Chỉ là không biết giờ Tác Phỉ có còn ở thành Trạm Hải không thôi?
Đến tối, Lục Trường Sinh về lại phòng của mình.
Hắn còn đang nghĩ tới chuyện Vân Anh Khoáng Mẫu.
Một khi có được Vân Anh Khoáng Mẫu thì sẽ gặp được Thượng Nguyên tiên sư.
Như vậy rất nhiều thắc mắc của Lục Trường Sinh cũng sẽ được giải đáp.
Chuyện này với Lục Trường Sinh mà nói đúng là rất hấp dẫn.
Hắn muốn làm rõ xem “tiên sư” liệu có giống như hắn nghĩ không?
“Thôi, cứ tới thương hội Viễn Dương hỏi thử xem sao.”
Lục Trường Sinh nhìn ra bên ngoài.
Trời đêm rất tối, cũng rất yên tĩnh.
Lục Trường Sinh dịch dung hoán trang thành Đao Thập Nhị.
Hiện giờ đã đến lúc “Đao Thập Nhị” nên tái xuất giang hồ rồi, dù sao thì hắn cũng đã mai danh ẩn tích khá lâu.
Không lâu sau Lục Trường Sinh lặng lẽ rời khỏi bang Tứ Hải.
“Phù...”
Đứng trên đường lớn, đón cơn gió nhẹ lướt qua người mình, mang tới cảm giác khá mát mẻ.
Có điều không biết có phải do ảo giác của Lục Trường Sinh không mà hắn cứ cảm thấy trên đường luôn có rất nhiều tầm mắt rơi xuống người mình.
Xem ra thành Trạm Hải ban đêm có rất nhiều võ giả ẩn nấp.
“Đều là vì Vân Anh Khoáng Mẫu à? Thế thì đúng là náo nhiệt thật.”
Lục Trường Sinh cảm thấy rất hào hứng.
Thậm chí hắn còn đoán rằng con đường đi tới Thượng Nguyên đạo tràng chắc sẽ có rất nhiều cao thủ ẩn nấp. Hết chương 208.



Bạn cần đăng nhập để bình luận