Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 214. Một đao chặt đứt sóng biển, ngộ tính phá một nghìn!



Chương 214. Một đao chặt đứt sóng biển, ngộ tính phá một nghìn!




Trương Hiên như thể cũng được báo thù, có vẻ vô cùng vui sướng.
“Ác giả ác báo?”
Lục Trường Sinh chỉ cười chứ không nói gì.
Trên thế gian này không có thứ gọi là ác giả ác báo, chỉ có chọc phải người không nên chọc mà thôi!
Không lâu sau người của Y Dược Đường cũng tìm tới, họ bắt đầu dọn dẹp phòng khám của Trần Nham.
Phó Đường chủ tới chỗ Lục Trường Sinh, cười nói: “Lục lang trung, gần đây ngươi rất có tiếng trong Y Dược Đường chúng ta đấy, Vô Ngân cao của ngươi đã vang danh khắp thành Trạm Hải rồi, rất nhiều người cũng vì nghe danh mà tìm tới.”
“Công trạng của ngươi đã tích lũy đủ để thăng cấp ‘lang trung thâm niên’ rồi, từ giờ trở đi ngài chính là lang trung thâm niên của Y Dược Đường chúng ta!”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Sự khác biệt lớn nhất giữa lang trung thâm niên và lang trung bình thường chính là chi phí khám bệnh sẽ cao hơn rất nhiều.
Mà phí khám bệnh của lang trung trong Y Dược Đường thực ra lại chính là công trạng.
Nói cách khác, dù cùng khám cho một người bệnh nhưng sau này Lục Trường Sinh sẽ nhận được nhiều công trạng hơn hẳn.
Đây là chuyện tốt, Lục Trường Sinh đương nhiên không ngại mình có thêm nhiều công trạng hơn.
Dù sao thì công trạng của hắn đều dùng để đổi vũ kỹ, không chỉ chẳng làm giàu nổi mà thậm chí có thể coi là nghèo rớt mồng tơi nữa kìa.
Thời gian vội vã trôi qua.
Sau khi chém chết Trần Sơn xong, Lục Trường Sinh cũng chẳng còn gì lo nghĩ nữa.
Vả lại bang Tứ Hải dường như cũng không định điều tra chuyện của Trần Sơn. Dù sao trong khoảng thời gian này thành Trạm Hải rất loạn, các loại cao thủ quái vật ùn ùn kéo tới, chuyện chính của bang Tứ Hải vẫn là truy tìm Vân Anh Khoáng Mẫu.
Buổi sáng Lục Trường Sinh tọa chẩn xem bệnh, buổi chiều lại ngồi thuyền của thương hội Viễn Dương để ra khơi.
Tác Phỉ cấp cho Lục Trường Sinh một con thuyền chuyên dụng.
Nháy mắt lại qua hai tháng.
Lúc này Lục Trường Sinh đang khoanh chân ngồi trên boong thuyền.
Trên mặt biển đằng xa, từ phía chân trời có một con sóng lớn đang ập tới.
“Rào rào”.
Sóng lớn ngập trời, dù thuyền của thương hội Viễn Dương rất lớn nhưng khi bị sóng lớn ập xuống vẫn tròng trành như muốn lật thuyền tới nơi.
Thuyền trưởng hoảng sợ hô lên: “Đao tiên sinh, lần này biển động lớn quá, thuyền không chịu nổi, sợ rằng sẽ chìm mất...”
Thuyền trưởng đã có nhiều năm kinh nghiệm đi biển, hắn nói thuyền có thể sẽ chìm thì chắc chắn không phải nói bừa.
Lục Trường Sinh không phải lần đầu tiên thấy biển động, nhưng đây là lần đầu hắn gặp một con sóng có thể đánh chìm cả thuyền lớn như vậy.
Trước sức mạnh vô biên của đất trời, chỉ là một con thuyền lớn thì có đáng gì đâu?
“Uỳnh”.
Sóng lớn ập tới.
Cột buồm trên boong thuyền chẳng ngờ lại gãy ngang.
Toàn bộ thủy thủ đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hôm nay có lẽ họ sẽ phải táng thân trong bụng cá rồi.
Cả người Lục Trường Sinh cũng ướt đẫm, mặc cho sóng lớn ập tới, hắn vẫn như tảng đá ngầm không hề nhúc nhích mảy may.
Giây phút đứng trên lằn ranh sinh tử thật sự rất khủng khiếp.
Thế nhưng giây phút đứng trên lằn ranh sinh tử cũng sẽ có rất nhiều cơ duyên lớn lao.
Hải Lãng Ý Cảnh của Lục Trường Sinh bất ngờ gia tăng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy.
16%, 17%, 18%, 19%...
Ngay khi Hải Lãng Ý Cảnh của Lục Trường Sinh tăng lên tới 20%.
“Ầm”.
Trong đầu Lục Trường Sinh như nổ tung.
Hải Lãng Ý Cảnh lên tới 20% khiến Lục Trường Sinh có cảm giác lĩnh ngộ hoàn toàn mới.
Hắn dường như không cần nghĩ ngợi, trước sóng biển mênh mông, nháy mắt vung ra một đao.
“Xoạt”.
Đao rời khỏi vỏ.
Ánh đao mang màu máu nhỏ bé chẳng đáng gì trước cơn sóng gió ngập trời.
Thế nhưng, chính ánh đao nhỏ bé chẳng đáng kể này lại mơ hồ như cũng vang lên tiếng sóng gầm cuộn cuồn.
Một đao kia không chỉ đơn thuần là phóng khí huyết ra ngoài.
Mà chính là chém ra một đao chất chứa Hải Lãng Ý Cảnh.
Giống hệt với sóng biển thật sự.
Sóng gió ngập trời vô cùng khủng bố không thể ngờ rằng lại bị chặn ngang dưới một ánh đao nhỏ bé.
“Rầm rầm”.
Cơn sóng ngập trời lùi lại.
Lần nữa ẩn mình trong lòng biển.
Tất cả mọi người chỉ biết trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.
“Một đao chặt đứt sóng lớn?”
“Võ giả có thể làm tới mức này ư?”
Trong các thủy thủ trên thuyền thật ra không thiếu võ giả.
Họ hiểu đạo lý dù có dùng dao chém nước thì nước vẫn sẽ càng chảy nhiều hơn.
Thế nhưng ai mà ngờ được một đao vị “Đao tiên sinh” này chém ra lại cứng rắn tới độ chặt đứt cả cơn sóng rợp trời kia được.
Sức mạnh và thủ đoạn khủng bố này khiến họ vô cùng kinh hãi.
“Thì ra đây mới là cách dùng Hải Lãng Ý Cảnh thật sự...”
Lục Trường Sinh cười.
Lúc này hắn còn vui sướng hơn cả tấn thăng cấp độ Bách Đỉnh.
“Hải Lãng Ý Cảnh” dường như đã mở ra một cánh cửa võ đạo hoàn toàn mới cho hắn.
Thì ra võ đạo cũng có thể kỳ diệu tới mức này.
Sóng lớn rút lui, trời yên biển lặng.
Cõi lòng Lục Trường Sinh cũng rơi vào trạng thái bình thản nhất.
Trong đầu hắn hiện ra rất nhiều loại vũ kỹ.
Tất cả những vũ kỹ này đều là vũ kỹ cấp hai và cấp ba.
Bất cứ lúc nào chúng cũng có thể viên mãn.
Mà hiện giờ Lục Trường Sinh đang chờ đợi vũ kỹ viên mãn.
Bởi ngộ tính của hắn chỉ còn cách cột mốc 1000 điểm một chút nữa thôi.
Không lâu sau.
“Vù vù”.
Trước mắt Lục Trường Sinh hiện ra một hàng chữ nhỏ.
“Thần Hành Quyền viên mãn, cộng 3 điểm ngộ tính.”
Đây là một vũ kỹ cấp ba.
Có điều nó là vũ kỹ cấp mấy cũng không quan trọng.
Quan trọng là sau khi ngộ tính gia tăng 3 điểm đã lập tức từ 998 điểm biến thành 1001 điểm.
Ngộ tính phá một nghìn điểm, bộc lộ tài năng, không gì cản nổi.
Lục Trường Sinh tận mắt trông thấy bảng thuộc tính của mình thay đổi, đánh giá ngộ tính từ “Tiềm long tại uyên” lột xác thành “Bốn phương ca tụng”.
Đây rõ ràng là một lần lột xác về chất lượng!
Giây phút khi ngộ tính của Lục Trường Sinh lột xác, trong đầu hắn cũng hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Trước mặt hắn như thể xuất hiện chín chữ to “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành”. Hết chương 214.



Bạn cần đăng nhập để bình luận