Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2177: Thuyền thời không, du ngoạn Thời Không Trường Hà! Lục Trường Sinh điên cuồng hấp thu linh hồn tại vạn giới!

Trong đại điện chân truyền, sau một hồi yên tĩnh đã náo nhiệt trở lại.
Rõ ràng mọi người đều vô cùng chấn động.
Đã là cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn rồi vậy mà chỉ vừa sinh ra Bất Hủ Chân Ý thôi ư?
Vậy trước đó sao Lục Trường Sinh không có Bất Hủ Chân Ý mà vẫn có thể áp đảo nhiều Chí Tôn trên bảng Bách Tôn như vậy?
Thật khó mà tưởng tượng nổi!
Trước kia bọn hắn đều cho rằng chắc chắn Lục Trường Sinh cũng đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý.
Dù sao có sinh ra Bất Hủ Chân Ý hay không thì chênh lệch chiến lực cũng quá xa.
Sinh ra Bất Hủ Chân Ý thì Chí Tôn có thể thúc đẩy vật chất Bất Hủ.
Chỉ riêng điểm này đã có thể nghiền ép phần lớn Chí Tôn.
Có thể thúc đẩy vật chất Bất Hủ hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Lục Trường Sinh không sinh ra Bất Hủ Chân Ý mà vẫn có thể trở thành “cường giả Chí Tôn số một” trên bảng Bách Tôn, thực lực cỡ này e rằng đã vượt qua bất cứ “cường giả Chí Tôn số một” nào của bảng Bách Tôn trước đây.
Lúc này trưởng lão chấp sự đáp: “Yêu cầu của ngươi đã được nộp lên, thường thì cần phải xếp hàng.”
“Xếp hàng? Giờ ta đang xếp thứ mấy?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Hắn đương nhiên biết sẽ phải xếp hàng.
Thậm chí đệ tử ngoại môn vẫn luôn xếp hàng chờ khiêu chiến với đệ tử chân truyền nữa kìa.
“Về lý thì đúng là phải xếp hàng, nhưng… hiện tại trước ngươi không có ai thân thỉnh sử dụng thuyền thời không.”
“Chuyện này Trường Sinh Chí Tôn đã thật sự cân nhắc kỹ chưa?”
“Sử dụng thuyền thời không sẽ có nguy hiểm nhất định, kỳ thực đệ tử đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý không cần phải mạo hiểm như vậy”.
Lục Trường Sinh gật đầu nói: “Ta đã cân nhắc kỹ rồi, dù ta đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý nhưng vẫn muốn sử dụng thuyền thời không một lần”.
“Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ báo với Chúa Tể bệ hạ, hẳn là không có vấn đề gì, ngươi về chờ tin tức đi đã”.
Lục Trường Sinh nghe xong xoay người rời khỏi đại điện chân truyền, trở về động phủ chờ đợi.
Còn việc cần phải chờ bao lâu thì Lục Trường Sinh cũng không để ý.
Trước hắn không có ai xếp hàng, hẳn là sẽ rất nhanh thôi.
Quả nhiên ngày hôm sau Lục Trường Sinh đã nhận được tin nhắn của Chúa Tể Vĩnh Dạ.
Vì vậy Lục Trường Sinh tới bái kiến Chúa Tể Vĩnh Dạ.
“Bái kiến Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ.”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
“Trường Sinh Chí Tôn, ngươi ngồi xuống trước đi.”
“Bản tọa đã nhận được báo cáo của trưởng lão chấp sự, nghe nói ngươi muốn xin sử dụng thuyền thời không? Hơn nữa ngươi đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý mà vẫn muốn xin sử dụng thuyền thời không?”
Chúa Tể Vĩnh Dạ hỏi.
Lục Trường Sinh gật đầu đáp: “Đúng vậy, đệ tử xin được sử dụng thuyền thời không.”
“Phóng Bất Hủ Chân Ý của ngươi ra để ta xem.”
Vì thế Lục Trường Sinh phóng Bất Hủ Chân Ý ra.
Thực ra Bất Hủ Chân Ý của mỗi người đều khác biệt.
Nhưng cũng có điểm tương tự.
Suy cho cùng Bất Hủ Chân Ý diễn sinh từ “linh hồn”.
Đều sở hữu khí tức “bất hủ”.
Thật ra rất dễ phân biệt.
“Quả nhiên là Bất Hủ Chân Ý…”
Nét mặt Chúa Tể Vĩnh Dạ có chút phức tạp.
Thực ra hắn biết chuyện Lục Trường Sinh trước đây vẫn chưa sinh ra Bất Hủ Chân Ý.
Chưa sinh ra Bất Hủ Chân Ý mà đã có thể trở thành cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn.
Lúc đó quả thực rất chấn động.
Nhưng giờ đã qua lâu như vậy, cảm xúc trong lòng Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng đã bình thường lại.
Hiện tại hắn quan tâm đến một chuyện hơn.
Đó là chuyện Lục Trường Sinh tấn thăng đệ tam cảnh.
“Trường Sinh Chí Tôn, ngươi hẳn phải biết một khi sinh ra Bất Hủ Chân Ý thì tương đương với việc đã đặt một chân vào đệ tam cảnh.”
“Mà mục đích của thuyền thời không thực ra là để giúp những tu sĩ nhị cảnh sinh ra Bất Hủ Chân Ý.”
“Một khi sử dụng thuyền thời không thì sẽ phải tiến vào Thời Không Trường Hà, việc này rất nguy hiểm. Ngay cả khi ngươi đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý, thậm chí ngay cả Chúa Tể tiến vào Thời Không Trường Hà cũng sẽ có đủ loại vấn đề và nguy hiểm không thể tưởng tượng được.”
“Vậy nên ngươi hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như thế.”
Chúa Tể Vĩnh Dạ kiên nhẫn giải thích.
Nhưng Lục Trường Sinh đã hiểu rõ những điều này từ lâu.
“Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ, đệ tử là muốn để linh hồn Bất Hủ trở nên mạnh mẽ hơn! Để sau này sẽ chắc chắn hơn khi bước vào đệ tam cảnh.”
Thái độ của Lục Trường Sinh rất kiên định.
“Được, nếu ngươi đã quyết định rồi thì bản tọa cũng không khuyên nữa.”
“Bản tọa đồng ý với yêu cầu của ngươi. Nhưng phải nói trước, sử dụng thuyền thời không cần phải thận trọng, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nếu thực sự bị mắc kẹt trong Thời Không Trường Hà thì không ai có thể cứu ngươi được.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hắn đã biết sử dụng thuyền thời không sẽ có một số nguy hiểm.
Nhưng hắn vẫn muốn đi.
Ngoài việc tăng cường linh hồn, thực ra Lục Trường Sinh còn có một mục đích khác.
Thậm chí mục đích này còn rất quan trọng.
Hắn muốn đích thân đi “du ngoạn” trong Thời Không Trường Hà một phen.
Dù chỉ là ngồi trên thuyền thời không thì hắn cũng muốn đích thân trải nghiệm Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh mơ hồ có một cảm giác.
Điều này dường như rất quan trọng đối với hắn.
Suy cho cùng Thời Không Trường Hà là khởi nguồn của mọi sự sống, cũng là nơi kết thúc của mọi sự sống.
Vô số vũ trụ vì Thời Không Trường Hà mà sinh ra, cũng vì Thời Không Trường Hà mà diệt vong.
Không đích thân trải nghiệm một phen, Lục Trường Sinh luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.
Huống chi có bảo vật như thuyền thời không mà không sử dụng thì sau này muốn đến Thời Không Trường Hà cũng không còn cơ hội nào nữa.
“Đi thôi, bản tọa sẽ đưa ngươi đến chỗ thuyền thời không.”
Chúa Tể Vĩnh Dạ đứng dậy, hắn dẫn Lục Trường Sinh đến một đại điện thần bí.
Trong đại điện này, Lục Trường Sinh trông thấy một chiếc thuyền lớn.
Rất lớn.
Còn lớn hơn cả kẻ thôn phệ khổng lồ mà Lục Trường Sinh từng thấy trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận