Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2199: Quay trở lại Thời Không Trường Hà, gặp một “Lục Trường Sinh” khác, hai linh hồn Bất Hủ hợp nhất! (2)

“Thực ra ban đầu thuyền thời không là do lão phu chế tạo ra để hấp thu linh hồn tại các chiều không gian nhằm tăng cường linh hồn Bất Hủ của bản thân. Chắc mục đích của ngươi cũng vậy phải không?”
Chúa Tể Thiên Hằng vừa cười vừa nói.
“Hả?”
“Chúa Tể Thiên Hằng cũng tu luyện theo cách này sao?”
Lục Trường Sinh có phần kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp người giống mình, đều dựa vào việc hấp thu linh hồn tại các chiều không gian hoặc dòng thời gian khác để tăng cường linh hồn Bất Hủ của bản thân.
“Ha ha ha, phương pháp tu luyện này vốn là do bọn ta truyền lại, có gì lạ đâu.”
“Chỉ là muốn hấp thu linh hồn tại các chiều không gian khác sẽ phải có ngộ tính rất cao, ngay cả nhiều Chúa Tể bình thường cũng không thể cảm ứng được linh hồn tại các chiều không gian khác, càng không cần nói đến việc hấp thu linh hồn.”
“Chỉ có những người có thiên phú dị bẩm, ngộ tính siêu tuyệt mới có thể cảm ứng được linh hồn tại các chiều không gian khác rồi hấp thu linh hồn để tăng cường cho bản thân.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Quả thực là như vậy.
Nhưng đồng thời hắn lại càng tò mò hơn.
“Nếu Chúa Tể Thiên Hằng đã biết phương pháp tu luyện này từ lâu thì hẳn đã hấp thu linh hồn Bất Hủ tại các chiều không gian khác rồi chứ? Nhưng sao ngươi vẫn không thể đạt đến đệ tứ cảnh Vĩnh Hằng?”
Lục Trường Sinh thấy rất khó hiểu.
Theo suy đoán của hắn lúc trước, chỉ cần hấp thu hết linh hồn tại các dòng thời gian hoặc các chiều không gian khác thì có cơ hội tiến vào đệ tứ cảnh.
Giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Đệ tứ cảnh ư… Vô số Chúa Tể đều đang theo đuổi đệ tứ cảnh, nhưng tới giờ chúng ta vẫn chưa tận mắt chứng kiến có ai tiến vào đệ tứ cảnh.”
“Chỉ hấp thu linh hồn tại các dòng thời gian khác nhau thì còn lâu mới đủ.”
“Bản chất của đệ tứ cảnh là phải tự mình du ngoạn Thời Không Trường Hà. Nghĩa là thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà, nhảy ra khỏi Thời Không Trường Hà, đạt đến Vĩnh Hằng chân chính!”
“Cho dù linh hồn của chúng ta đủ mạnh nhưng nếu vẫn không thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà thì vĩnh viễn không thể tiến vào Vĩnh Hằng.”
Chúa Tể Thiên Hằng trầm giọng nói.
“Thoát khỏi Thời Không Trường Hà… Nghĩa là không chỉ linh hồn phải mạnh mẽ mà thực ra thân xác cũng phải mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà?”
“Đúng vậy.”
“Vật chất Bất Hủ có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà. Nếu thân xác có thể hoàn toàn biến thành vật chất Bất Hủ thì có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà không?”
“Về mặt lý thuyết đúng là như vậy. Thế nên hẳn là ngươi đã hiểu tại sao các Chúa Tể đỉnh tiêm lại không ngừng dung hợp, luyện hóa vật chất Bất Hủ rồi chứ, chính vì muốn biến thân xác thành vật chất Bất Hủ…”
Lục Trường Sinh hiểu ra.
Lúc này hắn như vừa bừng tỉnh đại ngộ.
Đối với đệ tứ cảnh, đối với Vĩnh Hằng, ít nhất hắn đã hiểu được phương hướng cụ thể.
Linh hồn phải cường đại.
Thân xác cũng phải cường đại.
Linh hồn và thân xác không thể thiếu một thứ nào.
Vậy thì hiện giờ có hai hướng tu luyện.
Một là linh hồn, thứ hai là thân xác.
Đầu tiên đương nhiên Lục Trường Sinh nghĩ đến linh hồn.
Có thuyền thời không trong tay, hắn cũng muốn nhanh chóng hấp thu linh hồn tại các dòng thời gian và chiều không gian khác.
“Chúa Tể Thiên Hằng, ta muốn mượn thuyền thời không để hấp thu linh hồn.”
“Không thành vấn đề, hiện tại ngươi đã có chiến lực Chúa Tể đỉnh tiêm, mượn thuyền thời không đương nhiên không thành vấn đề. Tuy nhiên lão phu cũng muốn hỏi một câu, rõ ràng ngươi không dung nhập vật chất Bất Hủ vào cơ thể, vậy sao lại có chiến lực sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm?”
Chúa Tể Thiên Hằng cũng rất tò mò.
Đương nhiên hắn đã nhận ra Lục Trường Sinh không phải là Chúa Tể đỉnh tiêm theo nghĩa thông thường.
Nhưng như thế hắn lại càng tò mò hơn.
Không dung hợp vật chất Bất Hủ thì sao lại có chiến lực sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm?
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra “Thăng Duy Pháp.”
“Pháp môn ‘thăng cấp’ này là do ta tự sáng tạo, Chúa Tể Thiên Hằng xem qua sẽ biết.”
Lục Trường Sinh đưa Thăng Duy Pháp cho đối phương.
Sau đó cáo từ rời đi.
Chúa Tể Thiên Hằng lấy “Thăng Duy Pháp” ra xem mà vẫn nửa tin nửa ngờ.
Sau đó ánh mắt hắn khựng lại.
“Pháp môn này… vô hạn bành trướng?”
Chúa Tể Thiên Hằng như nghĩ đến điều gì đó, trong lòng không khỏi chấn động.
Vô hạn bành trướng.
Đây là hệ thống tu hành Giới Chủ.
Thế giới tức là nhục thân.
Một khi có thể vô hạn bành trướng, chỉ cần linh hồn có thể chống đỡ nổi thì nhục thân của Lục Trường Sinh có thể bành trướng đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Đến lúc đó chẳng phải sẽ có cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà sao?
Nhất thời, Chúa Tể Thiên Hằng cũng vô cùng kích động.
Nhưng hắn không biết Lục Trường Sinh đã truyền bá “Thăng Duy Pháp” này khắp đại vũ trụ từ lâu rồi.
Tiếc là tới lúc này vẫn chưa có ai tu thành.
Lục Trường Sinh quay trở lại bờ Thời Không Trường Hà.
Hắn nhìn dòng Thời Không Trường Hà yên bình trước mắt.
“Vút.”
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh chui vào thuyền thời không.
Lục Trường Sinh điều khiển thuyền thời không tiến vào Thời Không Trường Hà.
Vừa đến Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh đã thuận theo dòng Thời Không Trường Hà không ngừng trôi dạt.
Dù tại Thời Không Trường Hà dễ dàng cảm ứng linh hồn ở các chiều không gian khác hơn.
Nhưng có thể cảm ứng được hay không thực ra cũng phải dựa vào vận may.
Bởi vì Thời Không Trường Hà chỉ có một.
Có thể cảm ứng được hay không chủ yếu phụ thuộc vào khoảng cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận