Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2208: Linh hồn lột xác, sinh ra chân ngã, đạo của ta đã thành! (2)

“Lần này ta truyền tin khắp vũ trụ thực ra là muốn chỉ cho các ngươi biết phương hướng tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng.”
“Đáng tiếc lại có kẻ không tuân thủ quy củ, vậy thì Lục mỗ chỉ còn cách ra tay trừng phạt chúng.”
Lời Lục Trường Sinh nói khiến mọi người đều thấy chấn động.
Đồng thời cũng vô cùng mừng rỡ.
Phương hướng tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng ư.
Nếu trước đây bọn hắn còn có chút nghi ngờ thì bây giờ bọn hắn đã hoàn toàn tin tưởng.
Lục Trường Sinh thật sự biết phương hướng tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng.
Nếu không sao hắn có thể mạnh mẽ đến vậy?
Ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm đứng trên đỉnh của Thời Không Trường Hà lại bị Lục Trường Sinh tiện tay diệt trừ.
Còn dễ dàng hơn cả việc bóp chết ba con kiến.
“Được rồi, thời hạn nghìn năm vẫn chưa đến, đợi đến lúc đó Lục mỗ sẽ triển lãm bảo vật cảnh giới Vĩnh Hằng cho mọi người xem.”
Nói xong Lục Trường Sinh thu lại vũ trụ Chân giới.
Mọi người cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Dường như vũ trụ Vĩnh Hằng lại trở về chỗ cũ.
Còn Lục Trường Sinh đã biến mất không thấy đâu, rõ ràng hắn đã quay về tĩnh thất của mình.
Các vị Chúa Tể ngơ ngác nhìn nhau.
Đặc biệt là khi hồi tưởng cảnh vừa rồi, nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.
Chúa Tể Vĩnh Dạ có chút do dự nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Chúa Tể Thiên Hằng, vừa rồi chúng ta bị Chúa Tể Trường Sinh cuốn vào vũ trụ Chân giới của hắn ư? Bao gồm toàn bộ vũ trụ Vĩnh Hằng?”
Chúa Tể Thiên Hằng nhìn chằm chằm Chúa Tể Vĩnh Dạ, gật đầu nói: “Không sai, vừa rồi toàn bộ vũ trụ Vĩnh Hằng đều bị Chúa Tể Trường Sinh cuốn vào vũ trụ Chân giới. Nhưng vừa rồi chúng ta chỉ nhìn thấy một góc nhỏ của vũ trụ Chân giới thôi. Toàn bộ vũ trụ Chân giới vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta rất nhiều… Chúa Tể Trường Sinh đã đi rất xa trên con đường Chúa Tể, đạt đến một cảnh giới mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi…”
Chúa Tể Vĩnh Dạ im lặng.
Những vị Chúa Tể khác nghe được lời này cũng im lặng.
Thực ra Chúa Tể Thiên Hằng còn một câu vẫn chưa nói.
Nếu nói có vị Chúa Tể nào có cơ hội tấn thăng đệ tứ cảnh, thành tựu cảnh giới Vĩnh Hằng nhất, có lẽ chỉ có mình Lục Trường Sinh.
Theo thời gian trôi qua, tin tức Lục Trường Sinh trong nháy mắt giết chết ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm không cánh mà bay, nhanh chóng truyền khắp các vũ trụ.
Điều này khiến một số vị Chúa Tể cảm thấy khó tin.
Thậm chí các vị Chúa Tể đỉnh tiêm cũng lần lượt tìm đến vũ trụ Vĩnh Hằng để dò hỏi tin tức.
Thế nhưng các vị Chúa Tể đó đều cảm thấy rùng mình.
Đặc biệt là một số Chúa Tể đỉnh tiêm.
Thực ra bọn hắn cũng có ý định riêng.
Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm là Chúa Tể Mạc Tà, Chúa Tể Hoàn Vũ và Chúa Tể Động Sát, bọn hắn không còn suy nghĩ gì khác rồi.
Muốn cướp đoạt bảo vật cảnh giới Vĩnh Hằng trong tay Lục Trường Sinh ư?
Đừng mơ nữa.
Nếu không thì kết cục của ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm là Chúa Tể Mạc Tà, Chúa Tể Hoàn Vũ và Chúa Tể Động Sát sẽ là kết cục của bọn hắn.
Cứ thành thật chờ đợi kỳ hạn nghìn năm thì hơn.
Đến lúc đó mọi thứ bọn hắn muốn biết đều sẽ được công bố với thiên hạ.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Lục Trường Sinh vẫn ở trong tĩnh thất.
Sau khi hắn giết chết ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm chỉ trong nháy mắt, khí vận đổ về chỗ hắn lập tức tăng vọt.
Đối mặt với số lượng khí vận tăng vọt như vậy, Lục Trường Sinh đã rất quen thuộc.
Tựa như xe nhẹ đường quen.
Chỉ là càng về sau linh hồn Bất Hủ của hắn càng khó gia tăng hơn.
96%, 97%, 98%, 99%…
linh hồn Bất Hủ đã lên đến 99%.
Khí vận cũng suy yếu đi nhiều.
Linh hồn Bất Hủ dừng ở mức 99% mãi không thể tiến thêm một bước.
Nhưng Lục Trường Sinh có thể cảm nhận được, vẫn có khí vận không ngừng đổ lên người hắn, bổ sung cho linh hồn Bất Hủ của hắn.
Linh hồn Bất Hủ của hắn vẫn đang gia tăng.
Chỉ là có chút chậm chạp mà thôi.
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh mở mắt ra.
“Còn thiếu một chút nữa…”
Linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh, chỉ còn thiếu một chút nữa.
Hắn vẫn cần thêm thời gian.
Nhưng kỳ hạn nghìn năm đã đến.
Hắn phải ra ngoài rồi.
Mà lần “giảng đạo” này kỳ thực cũng là cơ hội để khí vận tăng vọt.
Có lẽ chỉ còn thiếu khí vận của lần này nữa là đủ.
Bởi vậy nên Lục Trường Sinh cũng rất coi trọng lần “giảng đạo” này.
Thế là Lục Trường Sinh đứng dậy rồi ra khỏi động phủ.

Trong học phủ Vĩnh Hằng người đông như kiến.
Hơn nữa nhiều người như vậy mà lại không phải người thường, về cơ bản đều là Chúa Tể.
Dù không thể khẳng định tất cả Chúa Tể trong vũ trụ đều đã đến.
Nhưng quả thực có rất nhiều Chúa Tể tìm đến học phủ Vĩnh Hằng.
Chỉ có học phủ Vĩnh Hằng lúc này mới hợp với câu “Chúa Tể rải đầy đất”.
Trong học phủ Vĩnh Hằng, tùy tiện gặp một người rất có thể cũng là Chúa Tể.
Chúa Tể nhiều như vậy mà Chúa Tể đỉnh tiêm cũng không ít.
Trong đó thậm chí còn có Chúa Tể Thần Diễn danh tiếng lẫy lừng nữa kìa.
“Chúa Tể Thần Diễn, không ngờ ngài cũng đến.”
“Chuyện lớn như vậy sao bản tọa có thể không đến được? Dù sao cũng liên quan đến cảnh giới Vĩnh Hằng…”
“Nói đến Chúa Tể Trường Sinh này, vẫn là do đích thân Chúa Tể Thần Diễn xếp hắn ở hạng nhất của bảng Bách Tôn hai kỳ liên tiếp, Chúa Tể Thần Diễn và Chúa Tể Trường Sinh cũng coi như có một phần nhân quả.”
“Lúc trước bản tọa xếp hạng Bách Tôn cũng là công tư phân minh, lúc đó Chúa Tể Trường Sinh chính là cường giả Chí Tôn số một, ai cũng tâm phục khẩu phục. Chỉ không ngờ chưa qua bao lâu Chúa Tể Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể số một, được xưng là tồn tại gần nhất với cảnh giới Vĩnh Hằng nhất, quả thực khiến người ta ngỡ ngàng.”
Đang nói chuyện là Chúa Tể Thần Diễn và một số Chúa Tể đỉnh tiêm khác.
Chúa Tể Thần Diễn có danh tiếng rất lớn trong Thời Không Trường Hà mênh mông, chủ yếu cũng nhờ vào bảng Bách Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận