Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2210: Linh hồn lột xác, sinh ra chân ngã, đạo của ta đã thành! (4)

Thậm chí còn tìm mọi cách để tăng cường linh hồn.
Ví dụ như Chúa Tể Thiên Hằng đã chế tạo ra thuyền thời không.
Nhưng thật ra có bao nhiêu người có thể tăng cường linh hồn đến mức như Lục Trường Sinh hiện tại?
Không có.
Không có một ai.
Lục Trường Sinh cũng bắt đầu luận đạo cùng các Chúa Tể khác.
Nhiều Chúa Tể đều nêu ra suy nghĩ của mình.
Có câu một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao.
Cuối cùng cũng có một số ý tưởng sáng giá, khiến Lục Trường Sinh cảm thấy rất có lý.
Hơn nữa trong quá trình truyền đạo Lục Trường Sinh cũng phát hiện trên người hắn lại tụ tập một lượng lớn khí vận.
Dù những luồng khí vận này không bằng trước đây, nhưng lúc này Lục Trường Sinh cũng không cần nhiều khí vận như xưa nữa.
Theo khí vận không ngừng tụ tập, linh hồn Bất Hủ trên người Lục Trường Sinh cũng được tăng cường một cách vững chắc.
Buổi luận đạo này kéo dài hàng trăm năm.
“Ầm.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng sấm.
Hắn đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Linh hồn Bất Hủ của hắn đã tăng lên đến 100%.
Trước đây Lục Trường Sinh đã có suy đoán.
Linh hồn Bất Hủ đạt đến 100%, rốt cuộc là lột xác hay viên mãn?
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã hiểu rõ.
Không phải viên mãn, mà là lột xác.
Linh hồn Bất Hủ của hắn còn có lần lột xác cuối cùng.
Lần lột xác này lặng lẽ không một tiếng động.
Trong sự lặng lẽ ấy, công cuộc lột xác đã kết thúc.
Không có chút động tĩnh nào.
Thậm chí các vị Chúa Tể khác cũng không hề hay biết.
Nhưng bản thân Lục Trường Sinh lại biết rất rõ.
Hắn đã thay đổi.
Thay đổi hoàn toàn triệt để.
Linh hồn của hắn đã biến mất.
Thay vào đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, thậm chí có thể gọi là “duy tâm”.
Bởi vì linh hồn Bất Hủ đã tan rã.
Thay vào đó là “chân ngã”.
Sau linh hồn chính là chân ngã!
Chân ngã là một khái niệm “duy tâm”.
Vượt qua vật chất, vượt qua năng lượng, vượt qua sinh tử, vượt qua thời không.
Đây là vô hạn!
Một khi linh hồn biến đổi thành “chân ngã” thì cũng có nghĩa là “khả năng vô hạn”.
Tâm lớn bao nhiêu thế giới sẽ lớn bấy nhiêu.
Mọi thứ bên ngoài đều do chính mình tùy tâm sở dục.
Mọi thứ bên ngoài đều là sự mở rộng của “chân ngã”.
Khái niệm này huyền diệu vô cùng.
Nhưng thực ra rất đơn giản.
Sinh ra chân ngã có nghĩa là vĩnh hằng bất diệt.
Ngay cả thời gian cũng không thể xóa bỏ chân ngã.
Nếu kẻ thôn phệ sinh ra chân ngã thì kẻ thôn phệ không cần phải sợ Thời Không Trường Hà nữa.
Cho dù nước trong Thời Không Trường Hà không ngừng ăn mòn thì cũng không thể xóa bỏ chân ngã.
Kẻ thôn phệ có thể sống mãi trong Thời Không Trường Hà.
Nhưng cũng chính vào lúc này Lục Trường Sinh đã hiểu được chân lý của sự vĩnh hằng.
Thậm chí hắn đã mơ hồ nhìn thấy cánh cổng vĩnh hằng.
Vĩnh hằng không chỉ cần sinh ra chân ngã.
Mà cũng có thể là một khái niệm.
Sinh ra chân ngã chỉ tương đương với nửa bước vĩnh hằng.
Muốn tiến lên vĩnh hằng phải thoát khỏi sự ràng buộc của Thời Không Trường Hà.
Thực ra tất cả chúng sinh đều ở trong Thời Không Trường Hà.
Nói một cách đơn giản thì tất cả chúng sinh đều ở trong “thời không”.
Không có bất cứ ngoại lệ nào.
Sinh ra chân ngã cũng cần phải gánh chịu sức mạnh của chân ngã.
Hoặc là nhục thân.
Hoặc là bảo vật.
Hoặc là một loại sức mạnh nào đó.
Tóm lại nhất định phải chịu tải được chân ngã.
Sau đó, dưới sự gia trì của chân ngã, vật thể chịu tải chân ngã phải đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi ràng buộc của thời không, thoát khỏi “thời không” một cách triệt để.
Lúc này Lục Trường Sinh đã hiểu, ngay cả khi có người sinh ra chân ngã thì cũng rất khó để tiến lên Vĩnh Hằng.
Bởi không có vật thể nào có thể chịu tải chân ngã.
Còn Lục Trường Sinh thì sao?
Hắn tự hỏi lòng mình.
Vật thể chịu tải đúng là hắn có thật.
Vật thể chịu tải của hắn chính là vũ trụ Chân giới!
Vũ trụ Chân giới có thể mở rộng vô hạn.
Chỉ bị giới hạn bởi linh hồn Bất Hủ nên sẽ có một cực hạn.
Nhưng linh hồn Bất Hủ đã biến đổi thành chân ngã, trở thành khái niệm “duy tâm”, vậy thì sẽ khác.
Tương đương với tâm linh vô hạn.
Vũ trụ Chân giới không cần kiêng dè gì nữa, giờ nó có thể bành trướng vô hạn.
Tâm linh vô hạn, vật chất vô hạn.
Cả hai hòa hợp mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà, hoàn toàn thoát khỏi thời không, thành tựu cảnh giới Vĩnh Hằng!
Lúc này Lục Trường Sinh không còn bất cứ nghi hoặc nào nữa.
“Đạo của ta thành rồi!”
Lục Trường Sinh bất ngờ thốt lên, giọng hắn truyền khắp hư không, truyền vào tai của tất cả các Chúa Tể.
“Xoẹt.”
Ánh mắt của tất cả các Chúa Tể lập tức đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.
Trong mắt có nghi hoặc, có kinh ngạc, có hâm mộ, đủ loại cảm xúc.
“Xin hỏi Chúa Tể Trường Sinh, ngài đã thành đạo nào?”
Có một vị Chúa Tể mở miệng hỏi.
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của rất nhiều Chúa Tể, Lục Trường Sinh tựa như không bi không hỉ, hắn thản nhiên đáp: “Tất nhiên là thành đạo cảnh giới Vĩnh Hằng!”
“Ầm.”
Một hòn đá khơi dậy nghìn lớp sóng.
Tất cả các Chúa Tể đều cảm thấy đầu óc như có tiếng sấm rền vang, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh.
Lúc này ngay cả Chúa Tể đỉnh tiêm cổ xưa nhất cũng không thể giữ được bình tĩnh, trong lòng dâng lên muôn vàn sóng to gió lớn!
(Đại kết cục)
“Ngài… ngài đã tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng rồi sao?”
Một vị Chúa Tể run giọng hỏi.
“Không, tạm thời thì vẫn chưa.”
Lục Trường Sinh lắc đầu, ánh mắt nhìn về hư không vô tận, như thể nhìn thấy dòng sông Thời Không Trường Hà cuồn cuộn không ngừng trôi.
“Nếu muốn tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thì phải đến Thời Không Trường Hà.”
“Trăm năm sau ta sẽ đến Thời Không Trường Hà trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng, tất cả mọi người đều có thể đến Thời Không Trường Hà quan sát, đây cũng coi như là thứ cuối cùng ta để lại cho thời không này…”
Lục Trường Sinh nói xong trực tiếp thu hồi vũ trụ Chân giới rồi trở về động phủ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận