Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2214: Đại Kết Cục 1

Chỉ dựa vào sức mạnh của vũ trụ Chân giới, từng bước đi ra khỏi Thời Không Trường Hà, hướng về phía không trung của Thời Không Trường Hà mà đi.
Từng bước một.
Lục Trường Sinh cũng không biết mình đã đi bao lâu.
Lúc này hắn mới nhìn thấy, Thời Không Trường Hà to lớn trông như một chiếc bong bóng vậy.
Sau đó hắn đột nhiên nhảy phắt lên.
“Vù.”
Lục Trường Sinh cảm thấy toàn thân cực kỳ nhẹ nhõm.
Vũ trụ Chân giới của hắn vẫn ở trong “bong bóng”.
Trực tiếp tan rã, hóa thành tro bụi.
Nhưng Lục Trường Sinh không chết.
Cũng không ở lại trong “bong bóng”.
Mà dùng một cách đặc biệt, hoàn toàn “thăng hoa”.
Đúng vậy, chính là “thăng hoa”.
Gần giống với lúc Chân giới thăng hoa.
Hiện giờ cũng là “thăng hoa”.
Lúc này Lục Trường Sinh có thể cảm nhận được vô số thời không, vô số không gian, vô số thế giới, vô số dòng thời gian.
Tất cả đang không ngừng co lại.
Ví dụ như Diệu Thủ Viên hắn ở trước kia.
Thời Không Trường Hà hắn ở hiện giờ.
Còn có vô số tương lai.
Lúc này từng bức tranh biến mất.
Mỗi bức tranh biến mất đều có nghĩa là khoảng thời gian đó bị mất đi.
Không phải mất đi, mà là dòng thời gian hoàn toàn co lại.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, tất cả đều co lại.
“Chân ngã duy nhất, chính là cảnh giới Vĩnh Hằng!”
“Thì ra đây chính là cảnh giới Vĩnh Hằng…”
Lục Trường Sinh thì thầm.
Cảnh giới Vĩnh Hằng siêu thoát thời không.
Thời không chỉ là cây đàn bọn hắn gảy chơi.
Thậm chí hủy diệt một thời không hay sửa đổi một thời không đều dễ như trở bàn tay.
Lục Trường Sinh đã co lại tất cả thời không.
Như vậy có nghĩa là quá khứ không có hắn, hiện tại không có hắn, tương lai cũng không có hắn.
Tất cả mọi người đều sẽ quên đi sự tồn tại của hắn.
Nói đúng hơn thì không phải quên mất mà căn bản là không tồn tại.
Hắn sẽ bị xóa khỏi ký ức của tất cả mọi người.
Mọi dấu vết đều sẽ biến mất.
“Cuối cùng cũng đã có vị cảnh giới Vĩnh Hằng thứ hai ra đời, sau này ta sẽ không còn cô đơn nữa…”
Đột nhiên một giọng nói truyền vào tai Lục Trường Sinh.
“Ai?”
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy trước mặt hắn không xa, một bóng người mặc áo trắng đang bước từng bước về phía hắn.
“Ngươi có thể gọi ta là Thời Không Hành Giả, cũng có thể gọi ta là Vĩnh Hằng Giả. Dù sao thì cũng chẳng khác nhau là mấy.”
Người mặc áo trắng bình thản nói.
Đồng tử của Lục Trường Sinh co lại.
Dường như hắn nghĩ đến điều gì đó.
“Thời Không Hành Giả – Thần?”
“Không sai, chính là ta.”
“Thần” cười đáp.
Lục Trường Sinh nghĩ đến Bia Giới Trấn.
Nghĩ đến rất nhiều chuyện.
“Thần, ta muốn biết mảnh vật chất Bất Hủ này có phải do ngươi dung nhập vào linh hồn ta không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Hắn lấy ra một mảnh vật chất Bất Hủ.
Thực ra chính là mảnh vật chất Bất Hủ tạo thành bảng thuộc tính kia.
Thần nhìn qua rồi gật đầu nói: “Không sai, mảnh vật chất Bất Hủ này là ta rải xuống Thời Không Trường Hà, chúng trôi tới rất nhiều vũ trụ, người có duyên sẽ dung hợp với nó, cũng coi như là những hạt giống ta rải xuống Thời Không Trường Hà.”
“Nhưng tới giờ ta đã rải rất nhiều hạt giống, rất nhiều mảnh vật chất Bất Hủ như vậy mà chỉ có ngươi thoát khỏi thời không, đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng!”
“Thật ra ngươi không phải hạt giống ta coi trọng nhất, thậm chí ngươi chỉ là một hạt giống không mấy nổi bật. Ta coi trọng nhất là Lôi Đạo kìa, tiếc là quá lâu rồi, đầu óc hắn đã có chút vấn đề…”
Thần vung tay về phía hư không.
Giữa Thời Không Trường Hà xuất hiện một hình ảnh.
Đó là một tồn tại có kích thước vô cùng to lớn.
Đang không ngừng cắn nuốt vũ trụ.
Dường như sinh ra chỉ để cắn nuốt vũ trụ.
Kích thước đó còn to lớn hơn so với kích thước Chân giới bành trướng vô hạn của Lục Trường Sinh khi trước.
Nhưng lại không thể tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.
Điều đó chỉ có thể chứng minh một vấn đề.
Linh hồn của đối phương không sinh ra “chân ngã”.
Chỉ dựa vào nhục thân thì dù có mạnh đến đâu cũng không thể tăng cường linh hồn được.
“Lôi Đạo… Quả thực đầu óc có chút vấn đề…”
Lục Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay tình trạng của Lôi Đạo hiện giờ.
Những thứ này đều là hạt giống của “Thần”, trong đó cũng bao gồm Lục Trường Sinh.
Kết quả là Lục Trường Sinh đã tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thành công.
“Hiện tại có mấy vị Vĩnh Hằng Giả?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Hiện tại chỉ có ngươi và ta là cảnh giới Vĩnh Hằng.”
Lục Trường Sinh im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Cảnh giới Vĩnh Hằng có thể xuyên qua thời không, nếu ngươi không muốn người khác đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng thì người khác sẽ mãi mãi không thể đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng, kể cả ta.”
“Sao ngươi lại để mặc một người đe dọa sự tồn tại của ngươi như thế?”
“Đe dọa ta?”
Thần cười rộ lên.
“Cảnh giới Vĩnh Hằng bất tử. Hẳn ngươi biết rõ, chúng ta kiềm chế thời không, không ai có thể tìm thấy quá khứ, hiện tại và tương lai của đối phương, cho nên ngươi không giết được ta, ngược lại ta cũng không giết được ngươi.”
“Còn về lý do tại sao ta để mặc ngươi ra đời, nguyên nhân rất đơn giản. Ngay cả Thời Không Trường Hà cũng do một tay ta tạo ra, mục đích chính là để có thể sinh ra thêm một số Vĩnh Hằng Giả, chỉ tiếc là tới giờ cũng chỉ có một mình ngươi.”
“Trải qua biết bao tháng năm dài đằng đẵng, chỉ có một mình ta là Vĩnh Hằng Giả, chẳng lẽ ngươi không thấy một mình rất nhàm chán, rất cô đơn sao?”
“Hiện tại ngươi chưa cảm nhận được vì ngươi còn có đạo lữ, còn có người thân. Đúng rồi, ngươi kiềm chế thời không để tiến lên cảnh giới Vĩnh Hằng, tất cả mọi người trong quá khứ đều không còn nhớ tới ngươi nữa, kể cả đạo lữ của ngươi.”
“Nếu ngươi muốn nàng nhớ ra ngươi cũng rất đơn giản, chỉ cần trao cho nàng toàn bộ ký ức trước đây là được. Tiếc là dù chúng ta là cảnh giới Vĩnh Hằng, có thể ban tặng thời gian vĩnh hằng cho những người thân bên cạnh, nhưng linh hồn của họ không thể chịu đựng được thời gian quá dài, dù chúng ta có thể xóa bỏ ký ức của họ, thậm chí xóa bỏ linh hồn của họ rồi lại gột rửa một lần nữa, nhưng hết lần này đến lần khác như thế, cuối cùng họ vẫn sẽ sụp đổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận