Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 236. Giữa đầm Xích Thủy có linh quy!



Chương 236. Giữa đầm Xích Thủy có linh quy!




Đào Thận rất nhiệt tình.
Hắn cũng đã nhận ra “Đao tiên sinh” mới là bắp đùi lớn thật sự!
Dù Đào gia có quy thuận phái Thiên Nữ thì cũng phải tìm một chỗ dựa vững chắc.
Mà dựa vào Thiên Nữ cũng không ổn, nếu có thể kéo mối quan hệ với “Đao tiên sinh” thì mới coi như đảm bảo.
Lục Trường Sinh trực tiếp lấy danh sách ra.
Trên danh sách đều là những kỳ trân bí bảo bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo cần tới.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn đưa cả danh sách nguyên liệu luyện chế Thần Lực Đại Đan cho Đào Thận.
Dù sao thì Đào gia bây giờ cũng coi như thế lực thuộc về phái Thiên Nữ.
Có thể góp sức thu thập nguyên liệu thì không còn gì tốt hơn được.
“Đào gia có hai loại kỳ trân bí bảo đang để trong kho.”
“Một loại nữa ta biết có lẽ ở ngay gần đầm Xích Thủy, nhưng đầm Xích Thủy gần đây rất nguy hiểm, không ai dám tới đó cả.”
Đào Thận nói rõ những gì mình biết.
“Khoan đã, có hai loại kỳ trân bí bảo? Có thể dẫn ta qua xem không?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Đào Thận lập tức sai người mang hai món kỳ trân bí bảo kia tới.
Lục Trường Sinh nhìn qua, đúng là hai loại kỳ trân hắn đang cần, lần lượt là Tam Tham Thảo và Địa Mẫu Căn.
“Không sai, cho ta một gian tĩnh thất, ta cần luyện công.”
Lục Trường Sinh cũng không hề giấu giếm việc mình cần sử dụng kỳ trân ngay.
“Đao tiên sinh, mời đi theo ta.”
Đào Thận đích thân dẫn Lục Trường Sinh tới một gian tĩnh thất.
Lục Trường Sinh lập tức vận chuyển bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo, bắt đầu luyện hóa hai loại kỳ trân bí bảo mới này.
Đối với việc luyện hóa kỳ trân bí bảo Lục Trường Sinh có thể nói là đã quá quen thuộc rồi.
Không lâu sau Lục Trường Sinh lần lượt dịch tủy hoán huyết thêm hai lần nữa.
Vì thế thân thể hắn cũng đạt tới trình độ một trăm hai mươi đỉnh.
Dạo gần đây Lục Trường Sinh dựa vào ý cảnh và bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn nên gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tha hồ tung hoành khắp chốn.
Có điều dù thế Lục Trường Sinh cũng không đắc ý tới ngạo mạn.
Hắn biết rõ tu vi mới là cốt lõi.
Thân thể mới là trụ cột.
Lục Trường Sinh ở trong tĩnh thất gia cố thêm thực lực một thời gian nữa.
Ba ngày sau Lục Trường Sinh mới bước ra ngoài.
Vừa ra ngoài đã thấy Đào Thận có vẻ rất phấn chấn, thậm chí toàn bộ Đào gia đều vô cùng kích động.
“Rắc rối của Đào gia được giải quyết rồi à?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đúng vậy, cũng nhờ Đao tiên sinh và Thiên Nữ cả.”
“Sa Long Môn đã chính thức thừa nhận Đào gia ta phụ thuộc phái Thiên Nữ. Về sau đôi bên không còn mâu thuẫn, Sa Long Môn cũng sẽ không làm gì Đào gia ta nữa.”
Đào Thận mừng không tả nổi.
Tuy Đào gia cuối cùng vẫn phải dựa vào một thế lực lớn, nhưng Đào gia lại có thể kiểm soát sản nghiệp của mình như cũ.
Thiên Nữ vẫn dùng người của Đào gia.
Đối với người của Đào gia mà nói, như vậy sẽ không gây ra quá nhiều ảnh hưởng.
Huống chi sau này Đào gia cũng coi như đã có chỗ dựa, việc làm ăn có thể còn phát triển hơn một bậc nữa kìa.
“Đúng rồi, ngươi nói đầm Xích Thủy còn có một cây Băng Quả.”
“Theo tình hình thời tiết ở phủ Đào Nguyên thì cây Băng Quả không thể mọc được chứ đừng nói là Băng Quả mới đúng?”
Lục Trường Sinh nghi hoặc.
Băng Quả là một trong những loại kỳ trân bí bảo dùng trong bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo.
Bình thường đều sinh trưởng ở những nơi rét lạnh.
Mà phủ Đào Nguyên lại không phải nơi cực kỳ giá lạnh gì cho cam.
Đào Thận gật đầu: “Chuyện này đúng là rất lạ, hơn nữa cây Băng Quả không phải có từ đầu mà mới chỉ xuất hiện máy chục năm gần đây thôi.”
“Ta cũng không rõ vì lý do gì nhưng lúc trước quả thực có người đã nhìn thấy Băng Quả ở gần đầm Xích Thủy.”
“Chỉ là dạo gần đây đầm Xích Thủy rất nguy hiểm, một số võ giả tới dò xét cũng không thấy quay về. Dần dà xung quanh đầm Xích Thủy trở thành vùng cấm, võ giả bình thường đều không dám tiến vào đầm Xích Thủy nữa.”
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Có điều nếu đã xuất hiện Băng Quả thì bất kể ra sao hắn cũng phải tới xem thử mới được.
Vì thế Lục Trường Sinh báo với Vân Hải Đường một tiếng.
Để đối phương ở lại phủ Đào Nguyên đợi thêm vài hôm.
Sau đó Lục Trường Sinh một mình rời khỏi phủ Đào Nguyên, đi về phía đầm Xích Thủy.
Đầm Xích Thủy nằm trong vùng núi lớn bên ngoài thành Đào Nguyên.
Vị trí cũng không quá khó tìm.
Huống chi trong tay Lục Trường Sinh còn có bản đồ Đào Thận đưa cho.
Lục Trường Sinh vào núi, không lâu sau đã trông thấy đầm Xích Thủy.
Ai cũng nói đầm Xích Thủy rất nguy hiểm.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại không thấy có điểm nào nguy hiểm cả.
Nước trong đầm Xích Thủy này nhìn như rỉ sét.
Thật ra Lục Trường Sinh cũng đoán có thể do trong nước có loại khoáng chất nào đó.
Vì có quá nhiều khoáng chất nên màu nước ở đầm Xích Thủy mới trở lên như vậy.
Đầm Xích Thủy rất lớn, Lục Trường Sinh cẩn thận tìm kiếm ven bờ.
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng trông thấy cây Băng Quả.
Hơn nữa trên cây còn có rất nhiều quả treo lủng lẳng.
Chỉ là bên cạnh đầm nước, cách chỗ cây Băng Quả không xa có một nam tử trung niên cao lớn, người mặc áo choàng đang khoanh chân ngồi đó, không biết hắn đang làm gì.
“Có người?”
Lục Trường Sinh giật mình.
Không phải nói đầm Xích Thủy rất nguy hiểm nên bình thường không có ai dám tới đây sao?
Không ngờ cũng có người dám tới, hơn nữa còn ngồi ngay cạnh đầm nước như thế.
Thế nhưng đầm Xích Thủy cũng không phải địa bàn riêng của ai, bất cứ ai cũng tới đây được.
Mục đích của Lục Trường Sinh chính là Băng Quả, vì thế hắn đi thẳng tới chỗ cây Băng Quả, sau đó giơ tay định hái quả xuống.
“Vèo”.
Đột nhiên một cục đá bay vèo về phía Lục Trường Sinh.
Sức ném rất mạnh, Lục Trường Sinh giơ tay bắt được, sau đó siết chặt cục đá trong tay.
Ánh mắt hắn nhìn về phía võ giả xa lạ ngồi cạnh đầm Xích Thủy kia.
Dù sao thì xung quanh đầm Xích Thủy cũng chỉ có hai người họ.
“Các hạ có ý gì đây?”
Lục Trường Sinh nhướng mày, trầm giọng hỏi. Hết chương 236.



Bạn cần đăng nhập để bình luận