Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 243. Bảng Thần Lực của chiến trường Bắc Vực, Đao Thập Nhị có tên trong danh sách! (2)



Chương 243. Bảng Thần Lực của chiến trường Bắc Vực, Đao Thập Nhị có tên trong danh sách! (2)





Rất nhiều người từng nghe tiếng “Thiên Tâm”.
Đó là thiên tài từ khi sinh ra đã trở thành truyền kỳ.
Sau khi tới chiến trường Bắc Vực, số lần Thiên Tâm ra tay không quá ba.
Mỗi lần đều giành được thắng lợi.
Về sau sở dĩ hắn không ra tay nữa nghe nói vì Thiên Tâm cảm thấy không có ai đáng để hắn phải ra tay cả.
Võ giả xếp thứ hai tên là Thánh Nguyên Nhất. Ấy thế mà cũng là người Bắc Lỗ.
Thánh Nguyên Nhất nghe nói là truyền nhân của “Tâm Kiếm Tông” Bắc Lỗ, đó là một nơi vô cùng thần bí.
Không ngờ Thánh Nguyên Nhất lại có thể xếp hạng thứ hai, ngay đằng sau Thiên Tâm.
Người đứng thứ ba là Tống Vô Tình, truyền nhân của Tuyệt Đao thuộc vương triều Đại Ngư.
Nghe nói, đao của Tống Vô Tình đi con đường vô tình, vô cùng khủng bố, phàm là người trông thấy Tống Vô Tình rút đao thì đều phải chết.
Thế nhưng dù Tống Vô Tình mạnh tới vậy là cũng chỉ có thể xếp hạng thứ ba trên bảng Thần Lực.
Tên của ba người đứng đầu cách biệt với các võ giả đằng sau.
Lần lượt thứ tư thứ năm thứ sáu vân vân lại thuộc cùng một cấp, tức là mười người đứng đầu.
Trong mười người đứng đầu, bên phía Bắc Lỗ đã chiếm lấy bảy vị trí!
Nhất thời mọi người đều ồ lên.
“Chẳng lẽ người giang hồ bên vương triều Đại Ngư chúng ta lại yếu hơn đám người Bắc Lỗ kia sao?”
“Hừ, chiến trường Bắc Vực đánh lâu như vậy chẳng lẽ ngươi còn không nhận ra chút manh mối nào? Người giang hồ Bắc Lỗ cũng là nhân tài thi nhau xuất hiện, thậm chí còn cường thịnh hơn cả vương triều Đại Ngư chúng ta nữa kìa!”
“Không, vương triều Đại Ngư chúng ta địa linh nhân kiệt, chỉ là có rất nhiều cường giả chưa tới Bắc Vực thôi.”
Nhất thời bảng Thần Lực đã khiến rất nhiều người nhao nhao tranh luận.
Lục Trường Sinh lại nhìn xuống phía dưới.
Một trăm cái tên cũng rất nhiều, thế nên hắn bắt đầu nhìn từ dưới lên.
“Hử? Lục Kiếm Minh cũng được xếp hạng à?”
Đột nhiên Lục Trường Sinh trông thấy một cái tên quen thuộc.
Lục Kiếm Minh!
Võ giả cảnh giới Thần Lực của Huyền Kiếm Sơn Trang.
Hơn nữa Lục Kiếm Minh còn xếp hạng thứ tám mươi chín!
Lục Trường Sinh biết thực lực của Lục Kiếm Minh.
Đối phương đã lĩnh ngộ kiếm ý.
Vậy mà lại chỉ được xếp thứ tám mươi chín thôi ư?
Hoặc là người của Diễn Võ Lâu không biết chuyện Lục Kiếm Minh nắm giữ kiếm ý.
Hoặc là... chiến trường Bắc Vực còn hung hiểm hơn Lục Trường Sinh nghĩ rất nhiều.
Tiếp tục nhìn lên trên, ánh mắt Lục Trường Sinh hơi khựng lại.
Rốt cuộc hắn cũng thấy tên mình.
Đao Thập Nhị xếp hạng thứ tám mươi mốt!
Chỉ cao hơn mấy bậc so với Lục Kiếm Minh.
“Tám mươi mốt...”
Lục Trường Sinh thấp giọng thì thào.
Thật ra hắn cũng không quan tâm việc xếp hạng bao nhiêu.
Bởi vì không cần biết xếp thứ mấy, chỉ cần gặp được thì cũng sẽ bị mình đánh chết!
Lục Trường Sinh không tin Diễn Võ Lâu có thể biết được thực lực thật sự của mình.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng có hai loại ý cảnh, còn có bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn, thậm chí hắn còn có cả bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết và nhiều loại thủ đoạn khác.
Diễn Võ Lâu chỉ có thể dựa vào cách thức ra tay ở chiến trường Bắc Vực để phán đoán thực lực.
Điều này cũng cho thấy bảng xếp hạng Thần Lực này cũng chỉ mang tính đại khái.
Nếu thật sự coi xếp hạng làm chuẩn mực thì e rằng chết thế nào cũng không rõ.
Lục Trường Sinh không xem tiếp.
Cái này đối với hắn cũng không có nhiều ý nghĩa.
Vì thế hắn quay người trở về tiểu viện mình đã mua lại.
Thân phận “Cửu Y Thánh Thủ” của hắn mỗi ngày chỉ trị liệu cho chín người thật ra cũng không phải do hắn cố tình làm màu, mà bởi Lục Trường Sinh còn phải đi giết người.
Giết người Bắc Lỗ!
Việc này rất tốn thời gian, thế nên mỗi ngày hắn chỉ có thể trị liệu cho chín người.
Lục Trường Sinh biết, sự xuất hiện của “bảng Thần Lực” chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền tới tai người Bắc Lỗ.
Thậm chí vì bảng xếp hạng này mà sẽ có thêm nhiều võ giả có động lực chém giết trên chiến trường Bắc Vực hơn.
Có lẽ Lục Trường Sinh có thể thật sự đụng độ với một ít đối thủ “xứng tầm”.
Sau đó hắn dịch dung hoán trang một phen, “Đao Thập Nhị” lại xuất hiện.
Lục Trường Sinh không đổi tên.
Lần này hắn vẫn dùng cái tên “Đao Thập Nhị” như cũ.
Hắn rất thích tên này, cũng thích ý nghĩa mà cái tên này mang tới.
Tùy tâm sở dục, si mê võ đạo, một lòng chỉ muốn leo lên đỉnh cao võ đạo!
Lúc này vừa mới tới chiều, không khí tuy có phần rét lạnh nhưng trời rất đẹp, Mặt Trời hãy còn tỏa nắng ấm.
Lục Trường Sinh bước ra sân, sải bước rời khỏi thành Bắc Lăng.
Bầu trời xanh thẳm mênh mông.
Lục Trường Sinh tới thảo nguyên bên ngoài thành, trong tầm mắt dường như tất cả đều không có gì thay đổi.
Thế nhưng Lục Trường Sinh biết, ở biên giới thảo nguyên này lại cất giấu vô vàn sát khí.
Nơi này là một “khu vực săn bắn” thật sự.
Lục Trường Sinh không cần che giấu, cứ thế đi ngang qua thảo nguyên.
“Vèo vèo vèo”.
Ngay sau đó một mũi tên nỏ đột nhiên bắn vút về phía Lục Trường Sinh.
Cùng lúc đó thấp thoáng thấy ba bóng người lợi dụng lớp cỏ dày ẩn mình, lặng lẽ tiếp cận Lục Trường Sinh.
Nhanh chuẩn ngoan!
Một kích tất sát!
Đây chính xác là phương thức ám sát thường thấy.
Chỉ cần sơ ý một chút thì võ giả cực mạnh cũng không thể thoát được.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại chẳng hề hoảng loạn.
“Keng”.
Lục Trường Sinh rút đao ra.
Trong thảo nguyên, bên tai võ giả Bắc Lỗ như thể vang vọng từng đợt sóng dậy.
Sóng biển cuồn cuộn quét tới.
“Không hay rồi, là Đao Thập Nhị!”
Trong thanh âm của thích khách người Bắc Lỗ đã chất đầy kinh hoảng.
Cái tên “Đao Thập Nhị” trong mấy ngày qua đã trở nên cực kỳ nổi bật.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hễ kẻ nào gặp phải Đao Thập Nhị thì gần như đều phải chết, rất hiếm người có thể thoát khỏi tay hắn.
Chỉ có một số người Bắc Lỗ chạy thoát đã kể lại đặc điểm của “Đao Thập Nhị” cùng với võ công và cách hắn ra tay.
Nhờ thế người Bắc Lỗ mới biết trên chiến trường Bắc Vực có một kẻ tàn nhẫn tên “Đao Thập Nhị”. Hết chương 243.



Bạn cần đăng nhập để bình luận