Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 363. Lục Trường Sinh đao chém Ung Vương! Thân phận đệ tử hạt giống khiến hoàng thất kinh hãi! (4)



Chương 363. Lục Trường Sinh đao chém Ung Vương! Thân phận đệ tử hạt giống khiến hoàng thất kinh hãi! (4)




Nhưng không hề nghi ngờ gì, tác dụng của Ngộ Đạo Đan rất rõ ràng.
Hoặc là nói, lấy ngộ tính siêu việt của Lục Trường Phong, một khi ngộ đạo, vậy thu hoạch sẽ thường là vô cùng lớn.
Nhưng mà Lục Trường Sinh còn chú ý đến tình huống của Tâm Kiếm Chân Ngôn Quyết.
Đã đạt đến 36%.
Lục Trường Sinh rơi vào ngộ đạo, nhưng không tu luyện Tâm Kiếm.
Cũng chỉ trong mấy canh giờ trước, Lục Trường Sinh vận dụng Tâm Kiếm chém giết võ giả yêu ma.
Chẳng lẽ vào thời điểm như thế thì Tâm Kiếm mới có thể tăng lên sao?
“Xem ra, Tâm Kiếm cần phải sử dụng nhiều hơn trong chiến đấu, như thế mới có thể tăng lên được.”
Lục Trưởng Sinh rất coi trọng Tâm Kiếm.
Nhưng mà, tiến độ Tâm Kiếm có thể tăng vọt trong một lần này vẫn là do võ giả yêu ma đủ mạnh mẽ, tinh thần lực nhìn như là chỗ bất lợi, nhưng thật ra còn mạnh hơn võ giả bình thường nhiều.
Võ giả bình thường, một Tâm Kiếm của Lục Trường Sinh đã không chống đỡ nổi.
Còn rèn luyện Tâm Kiếm như thế nào nữa?
Nếu như chỉ là kích phát Tâm Kiếm, vậy vì sao Lục Trường Sinh không luôn luôn kích phát rèn luyện Tâm Kiếm?
Tăng lên của Tâm Kiếm có cùng một nhịp thở với ma diệt tinh thần của đối thủ.
Cụ thể như thế nào, hiện giờ Lục Trường Sinh không rõ ràng.
Nhưng mà hắn coi như tìm được một biện pháp để tăng Tâm Kiếm lên.
Thời gian thoáng cái, ba ngày đã trôi qua.
Một ngày này, Trương Văn Định đến chào hỏi.
Nghe nói, người của hoàng thất đã đến Khánh Châu.
Hiển nhiên, sau khi hoàng thất nhận được tin tức đã vô cùng coi trọng.
Không để cho Lục Trường Sinh chờ đến bảy ngày.
“Thượng vị, người này là công chúa Thu Vân của hoàng thất.”
Trương Văn Định đi đến trước mặt Lục Trường Sinh.
Ở bên cạnh Trương Văn Định là một nữ tử trẻ tuổi khí khái hào hùng phấn chấn.
Nhìn xem khí tức trên thân cũng không yếu.
Hẳn là võ giả cảnh giới Thần Lực.
“Thu Vân bái kiến thượng sứ.”
Thái độ của Thu Vân cũng rất cung kính.
Lục Trường Sinh không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn công chúa Thu Vân.
Công chúa Thu Vân cắn răng, trầm giọng nói: “Thượng sứ, chuyện về Ung Vương, hoàng thất không biết đến. Hoàng thất tuyệt đối không dám thoát khỏi Thiên Tông, tự lập môn hộ, chuyện này đều là hiểu lầm.”
“Vì để bù đắp sai lầm của Ung Vương, hoàng thất tình nguyện mang cho thượng sứ ba viên Ngộ Đạo Đan, coi như nhận lỗi, xin thượng sứ đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy!”
Sau đó, Thu Vân công chúa lấy một cái bình sứ ra.
Bên trong bình sứ có ba viên Ngộ Đạo Đan.
Chân mày của Lục Trường Sinh hơi co giật.
Hoàng thất vừa ra tay, quả thật là mạnh bạo.
Vừa ra tay là ba viên Ngộ Đạo Đan!
Phải biết rằng, Ung Vương chỉ có một viên thôi.
Nhưng mà, Lục Trường Sinh vẫn không hề động.
Ba viên Ngộ Đạo Đan, tự nhiên là mạnh tay.
Nhưng nếu như trở thành phí bịt miệng Lục Trường Phong, hiển nhiên không đủ!
Dù sao, nếu như Lục Trường Sinh đăng báo chi tiết chuyện này cho Thiên Tông, con cháu hoàng thất vương triều Đại Nguyệt lại dám tập kích đệ tử hạt giống nội môn.
Vương triều Đại Nguyệt sẽ không rung chuyển, nhưng hoàng thất thì không chắc.
Công chúa Thu Vân thấy Lục Trường Sinh không đồng ý, vì thế cắn răng một cái, lại lấy ra một cuốn tranh thật dài.
Lại càng cung kính hơn nói: “Hoàng thất có một bức tranh Chúng Sinh Tương. Trên thực tế bức tranh này là một món pháp khí do tiên sư chế tạo ra, Chúng Sinh Tương có thể để cho người ta rơi vào trong ảo cảnh, trải nghiệm nỗi khổ của chúng sinh, ma luyện ý chí với tâm linh.”
“Bức tranh này tổng cộng có thể kích phát chín lần. Trước đó đã kích phát tám lần, còn dư lại một lần cuối cùng, nhưng cũng là bảo vật hiếm có, chắc có một ít trợ giúp cho tăng lên sức mạnh tâm linh của thượng sứ.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh sáng ngời, hơi động lòng.
Chúng Sinh Tương!
Hơn nữa còn một món pháp khí!
Có thể để cho người ta rơi vào trong ảo cảnh, trải nghiệm nỗi khổ chúng sinh, rèn luyện tâm linh.
Hiển nhiên, lần này hoàng thất hoàng triều Đại Nguyệt thật sự đã bỏ cả vốn gốc.
Hoàng thất hiểu rất rõ, thứ đệ tử nội môn của Bắc Vực Thiên Tông giống như Lục Trường Sinh này cần nhất là cái gì.
Ba viên Ngộ Đạo Đan cùng với một bức Chúng Sinh Tương, phen này thật sự thành ý tràn đầy.
“Làm phiền công chúa Thu Vân đến đây.”
“Thái độ của hoàng thất, Lục mỗ đã thấy được.”
“Chuyện này cứ sáng tỏ như vậy đi, Lục mỗ trở lại Thiên Tông sẽ không nhắc đến chuyện về Ung Vương.”
“Nhưng mà, về sau hoàng thất cần quản thúc con em mình nhiều hơn, đừng để xảy ra chuyện như lần này nữa.”
Lục Trường Sinh mở miệng.
Hắn nhận Chúng Sinh Tương và ba viên Ngộ Đạo Đan.
Công chúa Thu Vân cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hoàn thành xong nhiệm vụ hoàng thất giao cho.
“Cảm ơn thượng sứ hiểu cho.”
Lục Trường Sinh gật đầu: “Được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nên trở về núi.”
Nói xong, Lục Trường Sinh đứng dậy, vừa sải bước đã ở ngoài mấy trượng.
Trong chớp mắt, Lục Trường Sinh đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trương Văn Định và công chúa Thu Vân hai mặt nhìn nhau.
Lục Trường Sinh thật sự không thèm để ý đến hoàng thất vương triều Đại Nguyệt chút nào.
Công chúa đích thân đến, hắn lại trực tiếp cầm đồ nhận lỗi rời đi.
Thậm chí không thèm để ý đến thể diện của công chúa.
“Cái này…”
Trương Văn Định không biết nên nói như thế nào nữa.
Công chúa Thu Vân cũng hơi thất vọng.
Trước khi đến đây, hoàng thất còn từng căn dặn nàng.
Nàng là nữ tử xuất sắc nhất đương đại hoàng thất của vương triều Đại Nguyệt, cho dù dung mạo hay thiên phú đều có thể nói là đỉnh cao trong hoàng thất.
Đáng nhẽ, hoàng thất phái nàng đến, chính là vì để lưu lại một ấn tượng tốt cho Lục Trường Sinh.
Thậm chí nếu như Lục Trường Sinh coi trọng công chúa Thu Vân thì càng không tệ.
“Lục Trường Sinh… người này là hạt giống chân truyền!”
Công chúa Thu Vân nhìn thật sâu theo bóng lưng của Lục Trường Sinh, cũng không nói thêm cái gì.
Nhận lỗi tự nhiên khiến cho hoàng thất đổ máu nhiều.
Nhưng mà, hoàng thất tự nhiên đã biết tình huống của Lục Trường Sinh ở nội môn Bắc Vực Thiên Tông.
0 Hết chương 363.



Bạn cần đăng nhập để bình luận