Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 405. Thần Tàng giáng lâm uy áp toàn trường! Lĩnh vực Lục Trường Sinh hóa thực, nháy mắt giết Thần Tàng!



Chương 405. Thần Tàng giáng lâm uy áp toàn trường! Lĩnh vực Lục Trường Sinh hóa thực, nháy mắt giết Thần Tàng!




Tuy nhiên ngay khi bọn họ nhìn thấy Ô Thanh Y, hai con mắt của cả đám đều mở to, cảm thấy trong lòng như có một trận mưa to sóng lớn đang nổi lên.
Danh tiếng của Ô Thanh Y không phải là quá vang dội.
Có điều, đương nhiên sẽ có người ở Cổ Vực biết mặt Ô Thanh Y.
Có lẽ là ở khu vực tầng hai của Cổ Vực, Ô Thanh Y không là cái gì cả.
Nhưng ở khu vực tầng một, việc một tôn cường giả cảnh giới Thần Tàng giống như Ô Thanh Y đột nhiên hiện thân hẳn nhiên sẽ gây nên một hồi phong ba bão táp.
Tuy nhiên, không để mọi người tiếp tục suy đoán, Ô Thanh Y cũng đã bước từng bước, nhanh chóng đi về phía cây Hoàng Kim Quả.
Nhưng mà từ đầu đến cuối đôi mắt của nàng vẫn chỉ chăm chăm nhìn vào một bóng người.
Lục Trường Sinh!
Mục tiêu của Ô Thanh Y chính là Lục Trường Sinh!
Mặc cho mọi người đều còn đang nhìn, ánh mắt lạnh nhạt của Ô Thanh Y vẫn chỉ gắn chặt vào Lục Trường Sinh.
“Ô Thanh Y… Lục Trường Sinh, nàng chính là Ô Thanh Y, vũ giả cảnh giới Thần Tàng đó!”
Lúc này, Liễu Uyên cũng nhìn thấy nữ tử lạnh như băng kia.
Tuy là nữ tử sở hữu dung nhan tuyệt mỹ nhưng có lẽ, trong tất cả những người có mặt tại đầm lầy Hoàng Kim, dường như không một ai có vẻ quan tâm đến dung mạo của nàng.
Bởi vì nàng ở cảnh giới Thần Tàng!
Giới vũ giả trung kỳ có một câu nói, không thành Thần Tàng thì cũng thành không!
Thần Tàng, về mặt nào đó thực ra mang ý nghĩa như bước đầu tiên của võ đạo.
Bắt đầu từ cảnh giới Thần Tàng mới được coi như bước lên con đường võ đạo chân chính!
Mà các cảnh giới tu hành dưới bậc Thần Tàng, trên thực tế chỉ là đặt nền tảng vì đạt được thành tựu Thần Tàng mà thôi.
“Lục Trường Sinh, có vẻ như nàng đang đi về phía ngươi đó, mà rất có khả năng là ý định của nàng không tốt đẹp gì. Nếu không bây giờ chúng ta rút lui đi, có lẽ vẫn còn đủ thời gian đấy.”
Liễu Uyên nhịn không được mở miệng nói.
Ánh mắt lạnh băng của Ô Thanh Y vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh.
Không quan tâm đến việc ai cũng nhận ra rằng việc Ô Thanh Y tìm đến Lục Trường Sinh thì chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
“Rút ư?”
Lục Trường Sinh không trả lời trực tiếp mà chỉ hỏi rằng: “Các ngươi đã hái được bao nhiêu Hoàng Kim Quả rồi?”
“Tổng cộng chúng ta đã lấy được tám cái Hoàng Kim Quả.”
“Tám quả? Quá ít.”
Lục Trường Sinh khẽ lắc đầu.
Hoàng Kim Quả đã chính thức bắt đầu chín, thực ra thì về cơ bản trong một canh giờ các quả này sẽ chín hoàn toàn.
Nếu đã hái được mười tám cái Hoàng Kim Quả trở lên thì có lẽ Lục Trường Sinh cũng không muốn đối đầu với một tôn cường giả cảnh giới Thần Tàng.
Nhưng mà mới chỉ lấy được tám viên Hoàng Kim Quả, nếu như rút lui vào lúc này thì khác nào quãng thời gian Lục Trường Sinh vất vả hơn một tháng trở thành công cốc sao?
“Các ngươi tiếp tục hái đi.”
“Để ta ứng phó với Ô Thanh Y.”
Giọng điệu Lục Trường Sinh vẫn bình tĩnh như trước.
Gần như là không hề cảm thấy hoảng hốt hay sợ hãi vì đối phương là một tôn vũ giả cảnh giới Thần Tàng.
Ô Thanh Y bước đi rất nhanh.
Càng ngày càng đến gần cây Hoàng Kim Quả.
Ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng…
Đúng lúc, Ô Thanh Y dừng lại cách vị trí cây khoảng mười trượng, cũng không bước vào lĩnh vực của Lục Trường Sinh.
“Ngươi chính là Lục Trường Sinh, đệ tử chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông sao?”
Ô Thanh Y chậm rãi mở miệng.
“Không sai, chính là Lục mỗ.”
Lục Trường Sinh thờ ơ đáp lại.
Ô Thanh Y nhìn thoáng qua đầm lầy Hoàng Kim.
Rồi lại liếc qua mấy cái thi thể trên mặt đất.
Và còn cả rất nhiều thi thể vẫn chưa bị vũng bùn ở giữa đầm lầy nuốt vào.
Bởi đó, Ô Thanh Y chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra nơi này vừa mới xảy ra một trận đại chiến.
Mà trận chiến tranh giành Hoàng Kim Quả, Ô Thanh Y cũng đã từng trải nghiệm qua rồi.
Đương nhiên nàng hiểu rõ rằng, cuộc chiến tranh giành Hoàng Kim Quả giữa những vũ giả cảnh giới Thần Cương kịch liệt đến mức nào.
Nhưng mà, bây giờ ở phụ cận cây Hoàng Kim Quả cũng chỉ có Lục Trường Sinh và người của tiểu đội Thiên Lân.
Mà trong vòng mười trượng, không có người nào khác dám đến gần!
“Hay cho một đệ tử chân truyền của Bắc Vực.”
“Có điều, cho dù ngươi có phong hoa tuyệt đại, thiên phú siêu tuyệt đến thế nào thì chỉ e rằng hôm nay ngươi sẽ kết thúc tại đây mà thôi.”
Ngữ điệu của Ô Thanh Y vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn không ẩn chứa một chút sát ý nào cả.
Nhưng mà, không có sát ý mới khiến Ô Thanh Y càng trở nên đáng sợ.
Có lẽ là Ô Thanh Y căn bản không thèm đặt Lục Trường Sinh vào trong mắt.
Mà chỉ có cảm giác như một người đang dẫm chết một con kiến thôi vậy.
Có ai sẽ nảy sinh sát ý đối với một con kiến chứ?
“Ô Thanh Y, ai muốn giết ta?”
“Ta biết chắc chắn không phải là ngươi.”
Lục Trường Sinh lạnh lùng nói.
Có lẽ Ô Thanh Y sẽ ra tay nhưng người kia, chính là cái người chân chính muốn giết Lục Trường Sinh lại không phải là Ô Thanh Y.
“Nhận ủy thác của người khác!”
“Ngươi không nên giết Từ Hạo Nhiên, ca ca của hắn chính là Từ Hạo Thiên!”
Ô Thanh Y nói xong, Lục Trường Sinh chợt hiểu rõ.
Từ Hạo Thiên!
Cái người thực sự muốn giết chết Lục Trường Sinh là Từ Hạo Thiên.
Nguồn cơn chuyện này vẫn là vì Lục Trường Sinh đã giết Từ Hạo Nhiên.
Tuy là việc đánh “quái” từ bậc thấp đến cao có hơi giống như đi theo lối mòn nhưng mà đây mới thực sự là cuộc sống.
Giang hồ cũng được, Cổ Vực cũng thế.
Thực ra về bản chất đều giống nhau.
“Ô Thanh Y, nếu như là vũ giả khác cảnh giới Thần Cương ra tay thì cũng thôi, thậm chí vài đệ tử cảnh giới Thần Cương của Hoàng Thiên Tông liên hợp lại cũng được.”
“Nhưng ngươi đường đường là Thần Tàng mà cũng định ỷ lớn hiếp bé? Thật sự coi Cổ Vực Thiên Tông là không có người à?”
“Lục Trường Sinh là đệ tử chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông, trong tương lai sẽ đứng đầu Thần Tàng, tiền đồ vô lượng! Nếu ngươi dám phá bỏ quy tắc ngầm, giết Lục Trường Sinh ở khu vực tầng thứ nhất của Cổ Vực này, Cổ Vực Thiên Tông chúng ta chắc chắn sẽ diệt Ô gia!” Hết chương 405.



Bạn cần đăng nhập để bình luận