Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 496. Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay! Trấn áp một thế hệ tiên đạo, võ đạo! (6)



Chương 496. Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay! Trấn áp một thế hệ tiên đạo, võ đạo! (6)




Pháp bảo Trúc Cơ đạo quân thường sử dụng.
Uy năng kinh thiên động địa.
Có lẽ Huyền Quang châu này là pháp bảo chỉ có tác dụng phòng ngự.
Nó không có lực công kích, nhưng lực phòng ngự lại vô cùng khủng bố.
Thậm chí còn có thể phòng ngự cả đòn tấn côn của Trúc Cơ Đạo Quân.
Từng tầng lĩnh vực của Lục Trường Sinh điên cuồng bắn phá Huyền Quang châu của Linh Diệu tiên sư.
Nhưng không hổ là pháp bảo, Huyền Quang châu vẫn lù lù bất động.
“Chắc sử dụng pháp bảo sẽ rất tốn pháp lực nhỉ?”
“Pháp lực của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu đây?”
“So tiêu hao, ngươi không bằng ta!”
Vẻ mặt của Lục Trường Sinh vẫn không hề thay đổi, dường như có vẻ rất bình tĩnh.
Huống hồ hắn cũng không cần so tiêu hao với Linh Diệu tiên sư..
“Tâm Kiếm, trảm!”
Sau đó, Lục Trường Sinh lập tức toàn lực bộc phát Tâm Kiếm.
Ngọc Sắc Tâm Kiếm bay ra từ trong não vực của hắn rồi lập tức đi vào trong cơ thể Linh Diệu tiên sư.
“Bùm.”
Linh Diệu tiên sư cảm thấy đầu mình nổ vang.
Sau đó, phần đầu lập tức sinh ra một cơn đau kịch liệt.
Hơn nữa không chỉ đau một lần, mà khi từng thanh Ngọc Sắc Tâm Kiếm hoàn toàn cắm vào trong đầu, nàng không ngừng cảm nhận được cơn đau tột độ ở trong đầu.
Loại đau đớn này thâm nhập vào tinh thần, làm nàng thật sự không thể chịu đựng nổi.
Lúc này, Linh Diệu tiên sư đã nhận ra nguy hiểm.
Nàng rất kiêu ngạo.
Dù sao thì nàng cũng là người đứng thứ ba trên Trúc Cơ Dự Khuyết bảng, chưa từng thua một ai.
Dù hai người đứng trước xếp hạng cao hơn nàng, nhưng cũng chưa từng thật sự chiến đấu với nàng.
Cùng cấp bậc, Linh Diệu tiên sư chưa từng thua!
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện mình lại thua một võ giả Thần Tàng.
Nhưng bây giờ nàng lại thua.
Ít nhất, nàng chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
Thậm chí nàng còn không thể thúc giục Na Di Phù.
Tinh thần của nàng liên tục bị Tâm Kiếm của Lục Trường Sinh chấn động, căn bản không thể thúc giục Na Di Phù.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mấy trăm vị tiên sư xung quanh càng trở nên khiếp sợ hơn.
Người này chính là Linh Diệu tiên sư đó!
Đường đường là người đứng hạng ba trên Trúc Cơ Dự Khuyết bảng.
Sao bây giờ lại rơi vào thế yếu rồi?
Thậm chí tình hình còn tràn ngập nguy cơ, khó bảo vệ bản thân.
Lục Trường Sinh thật sự là một võ giả Thần Tàng chứ không phải võ giả Đạo Cơ à?
“Linh Diệu tiên sư cũng không bảo vệ được bản thân, chỉ có thể dựa vào pháp bảo, sao chuyện này có thể xảy ra được?”
“Khi đối mặt với người cùng cấp bậc, Linh Diệu tiên sư, người đứng thứ ba trên Trúc Cơ Dự Khuyết bảng chưa từng thua trận, bây giờ lại thua một võ giả Thần Tàng sao?”
“Chuyện này có thể xảy ra sao?”
Trong hang động trên núi Tụ Linh, tất cả tiên sư như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Linh Diệu tiên sư cao cao tại thượng, tuyệt đại thiên kiêu.
Người chắc chắn sau này có thể trở thành Trúc Cơ Đạo Quân, thậm chí còn có hy vọng trở thành Kim Đan chân nhân.
Kết quả bây giờ lại thua trong tay một võ giả Thần Tàng ư?
Nàng chính là người đứng hạng ba trên Trúc Cơ Dự Khuyết bảng đó!
“Lục Trường Sinh, ngươi thắng…”
Linh Diệu tiên sư bỗng lên tiếng.
Nàng đã chống đỡ một thời gian dài.
Nhưng pháp lực của nàng sắp tiêu hao hết.
Nàng không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì làm được gì đây?
Nàng biết rõ, nếu không có pháp bảo là Huyền Quang châu thì nàng đã chết từ lâu rồi.
Vì thế, nàng đã thua, nàng đã bị Lục Trường Sinh chính diện đánh bại.
Nếu cứ tiếp tục như thế, chờ nàng tiêu hao hết pháp lực, nàng sẽ chết!
Hiển nhiên là Linh Diệu tiên sư không muốn chết ở núi Tụ Linh.
Càng không muốn chết trong tay một võ giả Thần Tàng là Lục Trường Sinh.
Nàng không phải Lạc Hà tiên sư.
Nàng đã bái một vị Kim Đan chân nhân làm sư phụ, có được địa vị vô cùng cao trong Tử Dương Tiên Tông.
Nếu không thì sao nàng lại có được pháp bảo như Huyền Quang châu chứ?
Nét mặt của Linh Diệu tiên sư trở nên phức tạp.
Giây phút này, người kiêu ngạo như nàng cũng không thể không nhấm nháp vị đắng của thất bại.
“Lục Trường Sinh, ngươi mạnh hơn Hạ Phi Long!”
“Thậm chí ngươi còn mạnh hơn bất cứ một vị Thần Tàng nào.”
“Ta nguyện xưng ngươi là Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay!”
“Thậm chí, e là ngay cả Ngọc Phi Tiêu, người đứng đầu Trúc Cơ Dự Khuyết bảng cũng không phải đối thủ của ngươi.”
“Nếu Cổ Vực xuất hiện bảng tổng hợp tiên đạo và võ đạo thì ngươi sẽ đứng đầu cả hai bảng, trấn áp một thế hệ!”
“Bùm!”
Lời nói của Linh Diệu tiên sư lập tức gây ra chấn động.
Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay!
Thậm chí còn có thể đứng trên Ngọc Phi Tiêu tiên sư, người đứng đầu Trúc Cơ Dự Khuyết bảng tiên đạo.
Trấn áp một thế hệ tiên đạo và võ đạo!
Đây là một lời khen thế nào?
Nếu người bình thường nói ra những lời này thì sẽ chỉ là một trò đùa, thậm chí còn làm người ta cảm thấy không biết trời cao đất dày.
Nhưng nếu vang lên từ trong miệng Linh Diệu tiên sư thì khác.
Linh Diệu tiên sư chính là thiên tài đứng đầu xếp hạng ba trên Trúc Cơ Dự Khuyết bảng, còn là đệ tử của Kim Đan chân nhân Tử Dương Tiên Tông.
Tầm mắt, thực lực, thiên phú đều đứng đầu, có một không hai Cổ Vực.
Bây giờ có lời khen của Linh Diệu tiên sư, e là danh xưng Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay không thoát khỏi tay Lục Trường Sinh được nữa.
Thậm chí trấn áp một thế hệ tiên đạo, võ đạo, nhân vật phong hoa tuyệt đại chân chính.
“Không thể tưởng tượng nổi, Linh Diệu tiên sư lại khen ngợi Lục Trường Sinh như thế.”
“Lục Trường Sinh có xứng đáng với lời khen này của Linh Diệu tiên sư không? Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay thì thôi đi, dù sao cũng là võ giả, dù mạnh hơn nữa cũng là võ giả, không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng hắn có xứng với lời khen trấn áp một thế hệ tiên đạo, võ đạo không?”
“Ta thật sự không ngờ trong võ giả lại có một nhân vật như thế, chỉ sợ phong hoa tuyệt đại cũng không đủ để miêu tả hắn.”
“Linh Diệu tiên sư bị đánh chủ động nhận thua, thậm chí còn khen ngợi Lục Trường Sinh, đây là thua tâm phục khẩu phục.” Hết chương 496.



Bạn cần đăng nhập để bình luận