Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 67. Người thiết giáp đáng sợ!



Chương 67. Người thiết giáp đáng sợ!




Giọng của người mặc thiết giáp cao to rất thô lỗ, hắn vừa lên tiếng đã tựa như sấm rền, uy thế vô cùng.
Từ đại thiện nhân cũng vội vàng hành lễ, nói: "Tôn sứ, hai người kia sợ rằng đều là võ giả Luyện Tạng hàng đầu, thủ hạ của ta thực sự khó có thể chống lại bọn họ, chỉ đành phải mời tôn sứ ra tay."
Lục Trường Sinh nheo mắt, có vẻ như Từ đại thiện nhân chính là cấp dưới của tên mặc thiết giáp này.
Lúc này, nam tử mặc áo bào đỏ lạnh lùng lên tiếng: "Dư nghiệt của Vạn Độc giáo, không ngờ lại là các ngươi. Nếu như ta đoán không sai thì ngươi chính là Tả sứ Triệu Hưng của Vạn Độc giáo phải không?"
Kẻ mặc thiết giáp lập tức nhìn về phía nam tử mặc áo bào đỏ rồi cười lạnh, nói: "Lại có cả người biết thân phận của bản sứ cơ đấy? Nhưng nếu đã biết thì ngày hôm nay chắc chắn các ngươi phải chết!"
Dường như nam tử mặc áo bào đỏ thật sự không hề sợ hãi chút nào, ngược lại, hắn còn rất hưng phấn mà cười to, đáp: "Ha ha ha, trời xanh có mắt, rốt cục cũng để ta tìm ra các ngươi rồi."
"Chà? Có vẻ như ngươi vẫn một mực truy tra Thánh giáo chúng ta? Xưng tên ra đi!"
"Vạn Độc giáo là một đám rác rưởi, các ngươi có còn nhớ Thẩm gia trang ở Thái Thương Huyền chứ?"
"Năm đó, vì luyện chế Vạn Độc Đại Đan mà các ngươi đã sát hại tất cả ba trăm mười tám nhân khẩu của Thẩm gia trang. Ta nhảy vào trong hồ, bị dòng nước ngầm cuốn đi, nhờ thế mới may mắn thoát chết."
"Ta truy tra các ngươi ròng rã mười ba năm! Cho tới bây giờ, nhìn thấy Tráng Huyết Đan ở phủ Nam Dương, ta đã biết ngay thứ này xuất xứ từ trong tay Vạn Độc giáo các ngươi, chẳng ngờ là đám rác rưởi các ngươi thật!"
Người thiết giáp là Triệu Hưng đăm chiêu suy nghĩ, bỗng như nhớ ra gì đó, hắn nói đầy ẩn ý: "Hóa ra là ngươi à, bản sứ nhớ ra rồi. Khi trước, Thẩm gia trang có một thằng nhãi con may mắn nhảy được vào trong hồ. Chúng ta cứ tưởng nó chết đuối rồi, nào ngờ được ngươi lại còn sống."
"Nhưng nếu đã may mắn giữ được mạng thì nên tham sống sợ chết, trốn cả đời đi, tội gì còn muốn tìm đến cái chết?"
"Ngày hôm nay, bản sứ sẽ cho ngươi đoàn tụ với người của Thẩm gia trang!"
Triệu Hưng đột ngột nhảy lên một cái.
Bộ thiết giáp toàn thân của hắn cực kỳ nặng nề, thế nhưng khi được mặc trên người Triệu Hưng, dường như nó không hề có bất cứ ảnh hưởng gì tới sự linh hoạt của hắn.
Điều này đủ để thấy được tố chất thân thể của hắn khủng bố đến mức nào.
"Uỳnh!"
Triệu Hưng nhảy tới đại sảnh, đập một hố thật to dưới mặt đất.
Sau đó, hắn mau chóng bước tới, cấp tốc rút gọn cự ly giữa mình và nam tử mặc áo bào đỏ tên Thẩm Ưng.
"Leng keng".
Thẩm Ưng rút đao.
Một nhát đao chém xuống, thế đại lực trầm, mạnh mẽ chém vào cánh tay của Triệu Hưng.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Xẹt xẹt".
Trong khi va chạm, đại đao và thiết giáp tóe lửa.
Dưới tia lửa đang bắn tung tóe, Triệu Hưng đá ra một cước.
"Ruỳnh!"
Thẩm Ưng bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Mặc dù là võ giả Luyện Tạng nhưng khi bị Triệu Hưng đá một phát như vậy, Thẩm Ưng cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã lệch vị trí, cực kỳ đau nhức.
"Chỉ một chút thực lực thế này mà vẫn còn muốn tìm Thánh giáo để báo thù sao?"
"Không biết tự lượng sức mình!"
Miệng Thẩm Ưng trào máu tươi, hắn nhìn trân trân về phía Triệu Hưng, trong ánh mắt ngập tràn thù hận.
"Tiểu tử, đừng có trốn."
"Thẩm Ưng sắp chết rồi, ngươi cũng phải chết cùng!"
Triệu Hưng quay ngoắt lại, nhìn sang Lục Trường Sinh đang đứng một bên.
Khi nãy, Lục Trường Sinh không liên thủ vây công Triệu Hưng cùng với Thẩm Ưng là bởi vì hắn còn đang tìm kiếm kẽ hở của Triệu Hưng, hay nói cách khác là nhược điểm của kẻ này.
Nếu không, chỉ cần tùy tiện ra tay thì e rằng sẽ rơi vào cùng một kết cục với Thẩm Ưng.
Nhưng dù cho Lục Trường Sinh đã quan sát một lúc lâu, thậm chí là nhìn chằm chằm khắp toàn thân Triệu Hưng rồi mà vẫn không thể tìm ra được nhược điểm của hắn.
Triệu Hưng mặc thiết giáp, toàn thân hắn là đao thương bất nhập.
Hơn nữa, tố chất thân thể của đối phương cực kỳ đáng sợ, dù mặc thiết giáp nặng nề như vậy nhưng hắn vẫn có thể hành động như bình thường, thậm chí là vô cùng linh hoạt.
Một cao thủ như vậy hoàn toàn không có nhược điểm.
Nếu muốn đánh bại đối phương thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là đánh từ chính diện, dùng sức mạnh nghiền áp tuyệt đối!
"Luyện võ lâu thế này rồi, thực sự là ta chưa gặp được đối thủ nào."
"Ngươi có thể miễn cưỡng coi như một."
Lục Trường Sinh ném nửa đoạn đoản kiếm đã vỡ nát trong tay xuống đất.
Đối phó với người thiết giáp như Triệu Hưng thì đoản kiếm hay chủy thủ trong tay hắn đều không có bất cứ tác dụng gì cả.
Thuấn Sát thuật dùng tốc độ là chủ yếu.
Bình thường, khi Lục Trường Sinh giết võ giả dưới cảnh giới Thần Lực thì việc dùng Thuấn Sát thuật hoàn toàn không có bất lợi gì.
Bây giờ, hắn gặp phải phiền toái rồi.
Đối phó với Triệu Hưng, Thuấn Sát thuật hoàn toàn không có đất dụng võ.
Rõ ràng là Thuấn Sát thuật cũng có khuyết điểm.
Tuy nhiên, Lục Trường Sinh không chỉ có một mình Thuấn Sát thuật.
Hắn đã thay máu một lần, tố chất thân thể cũng được tăng cường trên diện rộng.
Hơn nữa, hắn còn đạt được cảnh giới Ngọc Cốt, cả phòng ngự lẫn sức mạnh đều đã vô cùng khủng bố.
Lục Trường Sinh tự hỏi và nhận thấy sức mạnh của hắn bây giờ đã không thua kém gì nhiều so với Đà Đao Thiên Vương Lý Kế có thần lực trời sinh lúc trước, thậm chí hắn còn mạnh hơn đối phương nữa kìa!
Nếu đã như vậy thì có Thuấn Sát thuật hay không cũng không còn ảnh hưởng tới Lục Trường Sinh nữa.
"Hừ, thật là mạnh miệng!"
"Bản sứ sẽ vặt đầu ngươi xuống, để xem thử đầu của ngươi có cứng như cái miệng ngươi không."
"Ruỳnh".
Triệu Hưng giẫm chân một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to, xung quanh hố là những vết rạn nứt chằng chịt như mạng nhện.
Sau đó, Triệu Hưng nhảy lên một cái, giơ quả đấm to lớn hướng về phía Lục Trường Sinh rồi giáng xuống. Hết chương 67.



Bạn cần đăng nhập để bình luận