Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 865: Lục Trường Sinh lấy một địch trăm! Thể hiện thần uy Cực Hạn Võ Đạo, càn quét giới võ thuật thành phố Bàn. (5)

Chương 865: Lục Trường Sinh lấy một địch trăm! Thể hiện thần uy Cực Hạn Võ Đạo, càn quét giới võ thuật thành phố Bàn. (5)
Nhưng Cực Hạn Võ Đạo lại không giống như vậy.
Đó là gia tăng toàn phương diện tố chất thân thể.
Trong đó cũng bao gồm tính linh hoạt.
Công phu hoành luyện bình thường sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của thân thế, khiến cho thân thể chỉ có thể trở thành một cái bia sống.
Nhưng Cực Hạn Võ Đạo lại không hề như vậy.
Ngược lại Cực Hạn Võ Đạo sẽ khiến tính linh hoạt của người gia tăng một cách đáng kể.
Tốc độ ra tay cũng nhanh như chớp.
“Vụt.”
Cho nên Lục Trường Sinh chuyển động.
Thân hình hắn chủ động thoắt một cái, trong nháy mắt liền vọt vào trong đám đông.
Tốc độ nhanh chóng, giống như ảo ảnh.
“Ngăn hắn lại.”
“Ta bộc phát Đan Kình, một đòn giết chết hắn.”
Lúc này tên võ giả to lớn kia lên tiếng.
“Đan Kình?”
“Đây là… cao thủ Bão Đan?”
“Thật sự có võ quán mời cao thủ Bão Đan, tại sao lại không có danh tiếng gì?”
“Không, có lẽ là đã dịch dung…”
Một số người chấn động trong lòng.
Cao thủ Bão Đan có thể đánh ra Đan Kình.
Lực bạo phát một đòn của Đan Kình so với Ám Kình, Hóa Kình còn mạnh hơn gấp mười lần.
Đúng, chính là lực bạo phát.
Đan Kình chính là dựa vào Bão Đan tọa khố, có thể tích lũy Đan Kình, từ đó vào lúc cần thiết có thể đánh ra ngoài, từ đó bạo phát ra uy năng khủng khiếp.
Một khi đánh ra Đan Kình ngay cả tấm thép cũng có thể đánh vỡ.
“Được, giữ Lục Viễn lại!”
Ngay tức khắc liền có mấy võ giả Ám Kình, Hóa Kình hưởng ứng, chuẩn bị giữ chân Lục Viễn.
“Đan Kình?”
Lục Trường Sinh cũng nghe được lời của đối phương nói.
“Lục mỗ giết chính là Đan Kình!”
Lục Trường Sinh ánh mắt lóe lên.
Sau đó thế mà trực tiếp lao về phía tên võ giả Bão Đan kia.
Ven đường những nơi đi qua, quả thực chính là mạnh mẽ đâm tới, nhưng phàm là người muốn ngăn lại đều bị Lục Trường Sinh đánh bay.
Lục Trường Sinh liền giống như là máy ủi đất, không có bất cứ ai có thể ngăn hắn lại.
Mắt thấy Lục Trường Sinh đã đến trước mặt võ giả Bão Đan, tên võ giả Bão Đan kia cũng vô cùng bình tĩnh.
Nếu đã không trốn được vậy thì đừng trốn nữa.
Huống hồ hắn cũng đợi đối phương mệt mõi rồi tấn công, sớm đã chuẩn bị đầy đủ.
“Triền Long Kình, giết!”
Võ giả Bão Đan khẽ quát một tiếng.
Hắn đã nắm bắt cơ hội duy nhất.
Phải đánh Lục Trường Sinh vào lúc hắn vừa đánh bay tên võ giả cuối cùng, võ giả Bão Đan đã động thủ.
Đồng thời đánh một quyền về phía mắt của Lục Trường Sinh.
Mắt, chắc chắn là nhược điểm.
Không hề nghi ngờ.
Cao thủ Bão Đan bắt lấy chính là nhược điểm của Lục Trường Sinh.
“Dừng lại.”
Lục Trường Sinh trong nháy mắt dừng lại.
Giống như là mọc rễ dưới chân vậy.
Nhìn thấy nắm đấm của võ giả Bão Đan gần trong gang tấc, Lục Trường Sinh đưa bàn tay ra, đột nhiên khẽ đảo.
“Cực Hạn Võ Đạo, Phiên Thiên Ấn!”
Một chưởng này của Lục Trường Sinh vậy mà lại phát ra tiếng vang ầm ầm.
Võ giả ở tứ phía có cảm giác giống như long trời lở đất.
Giống như nhận thức đều bị bóp méo.
Mà võ giả Bão Đan lại càng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Dường như trước mắt hắn, mọi thứ xung quanh tứ phía đều biến mất rồi.
Chỉ còn lại một chưởng khổng lồ kia, sau đó rơi xuống.
“Bùm.”
Chưởng của Lục Trường Sinh rơi xuống.
Nhanh hơn cả quyền của võ giả Bão Đan.
Một chưởng rơi xuống, đầu của võ giả Bão Đan lập tức bị đập vào trong cổ…
Tĩnh lặng!
Cả quảng trường bỗng chốc yên tĩnh lại.
Yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trên mặt đất, một cỗ thi thể không đầu, nhìn mà hoảng hốt.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người đều có chút run rẩy.
Thật sự quá đẫm máu, quá tàn bạo rồi.
Một chưởng đánh cho đầu của một tông sư Đan Kình thọt xuống cổ.
Đây là sức mạnh kinh khủng cỡ nào?
Còn chưa nói, tông sư Đan Kình còn bùng nổ ra Đan Kình rồi.
Lục Viễn đỡ lấy Đan Kình của đối phương, đánh đầu của đối phương thọt vào trong.
Đây cơ hồ có thể nói là sức mạnh phi nhân loại.
“Tông sư Đan Kình đã chết?”
“Chuyện này... Một khi Đan Kình bùng nổ, sức mạnh vô cùng kinh khủng, kết quả vẫn kém hơn Lục Viễn?”
“Lục Viễn tuyệt đối không phải người có thần lực trời sinh. Sau khi hắn tự mình nghĩ ra được Cực Hạn Võ Đạo Lưu, tự tu luyện Cực Hạn Võ Đạo. Tiếp đó, phát triển tố chất thân thể tới trình độ đáng sợ như vậy, ngay cả tông sư Đan Kình bùng nổ Đan Kình, đối với Lục Viễn lại có thể tiện tay là đánh gục.”
“Võ giả tu luyện sức mạnh, thật là... vô dụng?”
“Cực Hạn Võ Đạo, thật là khủng bố như vậy...”
“Trận lôi đài này, còn cần tiếp tục nữa sao?”
Nhất thời, rất nhiều người đều hai mặt nhìn nhau.
Hơn nữa những võ giả tu luyện sức mạnh kia, tinh thần lúc này giống như hoàn toàn sụp đổ.
Niềm tin của bọn họ, lần đầu tiên bắt đầu dao động.
Dù sao, bọn họ quá quen thuộc với Lục Viễn.
Mười tám đời tổ tông của Lục Viễn cũng đều điều tra rõ ràng.
Bọn họ biết rõ, thời gian Lục Viễn tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu tới bây giờ mới chưa qua được bao lâu.
Tính kỹ, thì mới hơn bốn tháng thôi.
Hơn bốn tháng, lấy một địch trăm!
Thậm chí, ngay cả tông sư Đan Kình cũng bị ngang nhiên đánh chết.
Vị tông sư Đan Kình kia, không phải là khắc khổ tu luyện mấy chục năm mưới có thể Bão Đan tọa khố, trở thành tông sư Đan Kình sao?
Mà Cực Hạn Võ Đạo Lưu của Lục Viễn, chỉ dùng bốn tháng đã chôn vùi hoàn toàn sự cố gắng mấy chục năm của họ.
Nhóm võ sư tu luyện sức mạnh thật sự đã được trải nghiệm cảm giác lâng lâng như vậy một lần.
Lần trước là khi súng đạn phát triển.
Cho dù là võ giả mạnh cỡ nào, đối mặt với súng đạn cũng không được coi là gì.
Mà lần thứ hai.
Bọn họ không đối mặt với súng đạn, mà là Cực Hạn Võ Đạo Lưu, nhưng cảm giác giống hệt với khi đối mặt súng đạn trước kia.
“Trên lôi đài không có đường lui.”
“Hắn có thể đánh chết một tông sư Đan Kình, chúng ta còn có hơn một trăm người, kéo dài cũng có thể dây dưa chết hắn.”
“Hắn có thể đánh chết bao nhiêu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận