Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2181: Đại kết cục

Tu hành giả cửu liên giới lập tức cảm nhận được nguyên khí đã trở lại, ai nấy đều vui sướng hít một hơi thật sâu.
Đám người Ma Thiên Các đồng loạt đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Cơ năng thân thể cấp tốc khôi phục, làn da toả ra quang mang rạng rỡ, sự già yếu đã biến mất hoàn toàn.
“Trở về, đều trở về rồi!”
Lục Châu nhìn Công Đức Thạch, bỗng hỏi: “Vì sao phải ngăn cản trường sinh?”
Công Đức Thạch không có trả lời.
“Hầy.” Lục Châu nói, “Có lẽ lúc trước ta nên hủy ngươi mới phải. Không ai tu hành thì sẽ không gặp phải vấn đề này.”
“Đại Đạo Chi Tâm, trở về.”
Vị Danh bay ra, đắp vào lỗ hổng ở chính giữa Công Đức Thạch. “Ông” một tiếng, toàn bộ Công Đức Thạch sáng lên.
Sau đó hắn tiếp tục lấp đủ cả mười lỗ hổng, lúc này Công Đức Thạch đã trở nên hoàn hảo không còn khiếm khuyết.
Lục Châu nghĩ ngợi một chút, tiện tay khắc lên mười lỗ hổng kia mười tự ấn: Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời.
Làm xong tất cả, Lục Châu đứng chắp tay sau lưng chờ đợi biến hoá phát sinh.
Không bao lâu sau, Công Đức Thạch phát sáng lên, Lục Châu mỉm cười thoả mãn. Công Đức Thạch bộc phát ra lực lượng kim quang nuốt chửng Lục Châu.
Sau đó, lực lượng chảy tràn ra khỏi miệng vực sâu lấp đầy đại địa, tản ra cửu liên giới và Vô Tận Hải.
Tu hành trở về.
Trên bầu trời Ma Thiên Các, từng đạo quang hoa ngưng tụ lại. Đám người Ma Thiên Các lập tức bay ra ngẩng đầu nhìn lên.
Trong đạo quang hoa thứ nhất, Vu Chính Hải bước ra.
Tất cả mọi người mừng rỡ vô cùng, lăng không khom người nói: “Bái kiến đại tiên sinh!”
Vu Chính Hải mờ mịt nhìn xung quanh, hắn cảm giác mình đã xuyên qua hắc ám vô tận, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Nay hắn rời khỏi vùng hắc ám kia, trở về Ma Thiên Các.
“Ta về rồi.” Vu Chính Hải cười nói.
Đạo quang hoa thứ hai ngưng tụ, Ngu Thượng Nhung xuất hiện.
Ngay sau đó, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều xuất hiện trong hư không.
“Bái kiến mười vị tiên sinh!”
Mười người đều mang theo vẻ mặt mờ mịt và nghi hoặc, như thể vừa mơ thấy một giấc mộng dài cả một đời.
Mộng tỉnh, chỉ còn lại cảm xúc và cảm khái.
Tuy không rõ vì sao lại như thế, nhưng có thể gặp lại các đồng môn, ai nấy đều tỏ ra vui mừng, trên mặt nở nụ cười thoải mái.
“Đại sư huynh.”
“Nhị sư đệ.”
“Tiểu sư muội.”…
Mười người vui vẻ chào hỏi lẫn nhau, toàn bộ Ma Thiên Các đều rộ lên tiếng cười. Đây là lần đầu tiên thập đại đệ tử Ma Thiên Các tụ lại cùng một chỗ.
Mặt trời rơi xuống chân núi, màn đêm buông xuống.
Tiểu Diên Nhi bay lên hư không Ma Thiên Các, phát hiện những huynh đệ tỷ muội khác cũng có mặt, bèn hỏi: “Thất sư huynh… vì sao bầu trời lại không có mặt trăng?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Chạy mất rồi.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu hỏi, “Khi nào sư phụ mới trở về?”
“Khi mặt trăng quay trở lại, cũng là ngày sư phụ trở về.”
“Thất sư huynh, làm sao huynh biết được tất cả mọi chuyện?” Tiểu Diên Nhi lại hỏi.
Tư Vô Nhai mỉm cười nhìn đám người: “Bởi vì ta đã từng nhìn thấy một phần ký ức sư phụ lưu lại trên Thiên La Đồ…”
Huynh chơi ăn gian rồi!
Gần 30.000 năm sau.
Liên minh nhân loại đã đánh đuổi đám hung thú trở về bí ẩn chi địa.
Các tu hành giả Thái Hư di chuyển trở về bí ẩn chi địa, bắt đầu trùng kiến lại vô số thành trì nhân loại, độ phồn hoa không hề thua kém Thái Hư năm đó.
Nhân loại không còn thích cái tên “Thái Hư” này, thế nên gọi bí ẩn chi địa là “Tân Thế Giới”.
Nhưng mà…
Hầu hết tất cả tu hành giả đều xem kim liên là thánh địa. Nguyên nhân thì không cần phải giải thích nhiều.
Ma Thiên Các.
“Đại sư huynh, mười viên hạt giống Thái Hư trong Tân Thế Giới đã thành thục, có nên đi thu hoạch không?” Trong đại điện, Tư Vô Nhai lên tiếng hỏi.
Vu Chính Hải nói: “Vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn. Nếu sư phụ ở đây, tin rằng lão nhân gia người cũng sẽ làm như thế.”
Đám người đều gật đầu tán đồng.
“Đã 30.000 năm rồi, không biết sư phụ chạy đi đâu mà lâu thế?”
Vu Chính Hải nói: “Ngày nào sư phụ chưa về, Ma Thiên Các sẽ còn chờ đợi người ngày đó.”
Sau ba ngày ba đêm.
Đột nhiên một vầng minh nguyệt xuất hiện trên không trung.
Thấy sư phụ vẫn không xuất hiện, Tiểu Diên Nhi phàn nàn Tư Vô Nhai ròng rã ba ngày.
Cũng khóc suốt ba ngày.
Một buổi sáng nọ.
Trong lương đình Ma Thiên Các, mấy nữ tu đang chăm chỉ dọn dẹp làm vệ sinh, đột nhiên một trận gió mát thổi tới.
Không biết từ lúc nào, trong lương đình có một vị lão nhân tóc trắng xoá đang ngồi đó, đôi mắt khẽ nhắm.
Các nữ tu vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay, vừa khóc vừa cười, vội vàng quỳ xuống đất hô: “Bái kiến Các chủ!!”
Đáng tiếc cho dù các nàng bái kiến mấy lần lão nhân vẫn không hề mở mắt ra. Các nữ tu vội vàng đi bẩm báo lại sự tình.
Toàn bộ thành viên và đệ tử Ma Thiên Các đều cấp tốc chạy tới. Vu Chính Hải đi đầu, vừa thấy lão nhân đã vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ phịch xuống đất.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Cung nghênh sư phụ trở về!”
Ngay sau đó, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Chư Hồng Cộng và Hải Loa đều đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến sư phụ!”
“Cung nghênh Các chủ trở về!” Những người khác đồng thanh hô lên.
Yên tĩnh một hồi, lão nhân rốt cuộc cũng mở mắt ra. Trong đôi mắt hiện lên quang hoa thâm thuý, hắn mỉm cười nhàn nhạt: “Vi sư trở về rồi.”
“Sư phụ… đồ nhi nhớ người muốn chết!!” Chư Hồng Cộng vọt tới ôm đùi sư phụ, nước mắt nước mũi tèm lem nói.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cảm thấy mất hết mặt mũi nhưng không tiện kéo Chư Hồng Cộng ra, chỉ đành trừng mắt nhìn.
Lục Châu nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Diên Nhi đâu?”
Phan Trọng đứng ở phía sau cao giọng nói: “Cửu tiên sinh đến rồi!”
Tiểu Diên Nhi tự nhiên hào phóng như thể đã biến thành người khác, thản nhiên đi tới trước mặt mọi người, nhún người khẽ nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Đám người nghi hoặc khó hiểu.
Lục Châu hỏi: “Trông ngươi không được khoẻ cho lắm?”
Tiểu Diên Nhi hồi đáp: “Không có việc gì… Chỉ là đồ nhi vừa ngủ một giấc, mơ thấy một giấc mộng rất dài nên còn chút váng vất.”
Nàng vừa đưa tay nâng trán vừa nghĩ tới chuyện gì đó.
Đúng lúc này, Giải Tấn An và Giang Ái Kiếm cũng chậm rãi đi tới, trên gương mặt mang theo ý cười.
“Cơ tiền bối.”
“Lục huynh.”
Lục Châu gật đầu.
“Ta biết ngươi nhất định sẽ trở về mà.” Giải Tấn An cười nói.
“u Dương không tới?” Lục Châu hỏi.
“Hắn đang ở bạch liên, lát nữa sẽ chạy tới ngay.”
Lục Châu lại gật đầu, ý cười đầy mặt, tất cả mọi người đều ở đây. Hắn bắt đầu dò xét từng người, kiểm tra tu vi toàn thân, khẽ gật đầu hài lòng.
Giang Ái Kiếm bỗng cười nói: “Cơ tiền bối, hạt giống Thái Hư lại thành thục, ngài định phân phối như thế nào?”
Trong lòng Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Không ngờ chỉ thoáng một cái đã là 30.000 năm trôi qua.
“Các ngươi thấy nên làm thế nào?” Trong lòng Lục Châu đã có đáp án nhưng vẫn muốn nghe suy nghĩ của bọn hắn một chút.
Phan Trọng đáp: “Ta cảm thấy mười vị tiên sinh tu vi cao thâm, đều đã trở thành thiên Chí Tôn. Hay là ngài để bọn họ thu đồ đệ rồi phân phối hạt giống cho đồ tôn của ngài.”
“Nghe hay đó.” Chu Kỷ Phong nói.
Vu Chính Hải lắc đầu: “Ta lại thấy nên thuận theo tự nhiên, thiên đạo vốn tự nhiên, đại đạo cũng nên như thế.”
Lục Châu giữ im lặng, tiếp tục nhìn về phía các đệ tử khác. Bọn hắn cũng trả lời như thế.
Đến lượt Tiểu Diên Nhi.
Nàng ngồi xuống nói: “Hay là phân phối hạt giống cho những người này.”
Nàng dùng tay viết lên mặt đất mười chữ: Tình nhân oán dao dạ, cánh tịch khởi tương tư.
Đám người gật gù, có người còn giơ ngón tay cái lên tán dương thơ hay.
Ngay cả Lục Châu đọc lên nghe cũng rất thuận tai. Nhưng vừa đọc đến lần thứ hai, hắn đột nhiên ý thức được không ổn, lập tức uy nghiêm hỏi:
“Diên Nhi, làm sao ngươi biết được câu thơ này?”
HẾT TRUYỆN.
Chú thích cuối cùng: Đây là bốn câu thơ trong bài Vọng Nguyệt Hoài Viễn của Trương Cửu Linh, sáng tác vào thời nhà Đường.
Hải thượng sinh minh nguyệt.
Thiên nhai cộng thử thời.
Tình nhân oán dao dạ.
Cánh tịch khởi tương tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận