Độc Cổ Ma Tiên

Chương 123: Nhất Hồ Túy Nguyệt 2

Chương 123: Nhất Hồ Túy Nguyệt 2Chương 123: Nhất Hồ Túy Nguyệt 2
"Ơ... Đương nhiên, chúng ta tuy rằng khổ luyện võ công, nhưng chưa bao giờ quên võ đức."
"Ơ... Sư phụ thường dạy chúng ta phải có lòng nghĩa hiệp, trong lòng phải có hiệp khí."
"Không sai... Ợ... Hiệp chỉ đại giả, vì nước vì dân."
Một đám Võ sư Võ viện mới ra đời, vừa hô hào hành hiệp trượng nghĩa, vừa lãng phí lương thực quý giá.
Dưới sự dặn dò của Lương sư huynh, một đám tiểu nhị của Tứ Hải lâu đem thức ăn thừa của bọn họ, phân phát cho những người ăn xin đang chen chúc.
Người ăn xin nhao nhao cảm tạ ân đức, điều này khiến cho năm tên Võ Sư cảm thấy mỹ mãn trong lòng. Trong khoảng thời gian này, tiếng đàn nhị bi ai kia vẫn luôn không ngừng, vẫn luôn quanh quẩn.
Chỉ là lúc này Cửu Cát đã không còn hát nữa, mà chỉ lặp đi lặp lại kéo đàn nhị, đem một khúc nhạc bi thương diễn tấu đến cực hạn.
Hoàng Oanh bước đến trước mặt Cửu Cát, từ trong ngực móc ra một đồng tiền xu đặt trước mặt Cửu Cát.
Cửu Cát đang nhắm mắt như nghe thấy gì đó, hắn dừng tay lại, sau đó mò mẫm trên mặt đất tìm kiếm đồng tiền.
Sau khi cầm được đồng tiền, Cửu Cát thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Tiếp đó Cửu Cát đứng dậy, chống gậy dò đường chậm rãi rời đi. Đến một rừng trúc gần Nam Phong trấn, Cửu Cát dựng một cái lầu cỏ cho mình.
Cửu Cát dự định ở lại nơi này, bế quan tu luyện.
Khi màn đêm buông xuống, Cửu Cát mới dựng xong lầu cỏ.
Tuy chỉ là một túp lều cỏ nhỏ, nhưng cũng đủ che mưa che nắng cho một mình Cửu Cát.
Lầu cỏ rất đơn sơ, thậm chí ngay cả cửa cũng không có, may mà xung quanh đầu là rừng trúc, sẽ không bị người ta nhìn thấu.
Cửu Cát vỗ vào túi trữ vật, lấy ra chiếc hộp ngọc mà triều đình Đại Càn tìm kiếm khắp nơi không thấy.
Dùng chân khí mở hộp ngọc ra, lấy trục họa bên trong ra, trải rộng trục họa, treo trong rừng trúc.
Có kinh nghiệm tu luyện (Thủy Long Khí Công) , Cửu Cát dựa theo lộ tuyến vận công trên trục họa đi một lần chu thiên chân khí.
Tuy rằng đã vận hành thành công một chu thiên, nhưng so với việc tu luyện Thủy Long Khí Công) thì càng thêm khó khăn hơn.
Nguyên nhân: (Thủy Long Khí Công) khó khăn là do Cửu Cát không đồng thời tu luyện Du Long Đao Pháp) , không có huyết khí phụ trợ, chân khí vận hành tự nhiên khó khăn.
Mà công pháp Địa cấp đến từ Đại Chu vương triều này - Nhất Hồ Túy Nguyệt} lại không có ngoại công tương ứng, chỉ có một bức họa ở chính giữa. Thi nhân giơ chén mời trăng, tên công pháp lại là Nhất Hồ Túy Nguyệt) .
Tên Đỗ Vạn Phong kia chắc hẳn cũng cảm thấy chân khí trong cơ thể khó mà lưu thông khi lĩnh ngộ môn công pháp này, cho nên mới bảo ngục tốt Hình Bưu mỗi bữa đều phải mang rượu đến.
Thế nhưng có thật là uống rượu không?
Cửu Cát nhìn về phía thi nhân đang giơ chén mời trăng trong bức họa.
Nếu là uống rượu thì cần gì phải vẽ một bức họa?
Trực tiếp viết hai chữ uống rượu chẳng phải là được rồi sao. Nhất định không phải là uống rượu.
Cửu Cát nhặt bầu rượu trên đất lên, học theo dáng vẻ của thi nhân trong tranh, giơ cao bầu rượu trong tay, xuyên qua rừng trúc nhìn về phía trăng sáng trên cao.
Giơ chén mời trăng.
Đây là ý cảnh.
Từ trong bầu rượu rót ra một dòng nước trong mát, Cửu Cát ngẩng đầu uống cạn.
Nước vào trong miệng lại có cảm giác say sưa.
Rượu không say người, người tự Say.
Ý cảnh không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, chỉ có thể vẽ thành một bức tranh để người ta lĩnh hội.
Lấy ý cảnh trong tranh thúc đẩy chân khí có lẽ sẽ có kỳ hiệu.
Cửu Cát nhắm mắt ngồi xếp bằng, trong đầu đầu là ý cảnh thi nhân giơ chén mời trăng.
Giữa đêm khuya...
Gió thổi qua rừng trúc tạo ra tiếng xào xạc.
Cửu Cát đã leo lên lầu cao đối ẩm cùng trăng, đồng thời, Cửu Cát khẽ động ý niệm, chân khí trong cơ thể theo pháp môn vận hành của
(Nhất Hồ Túy Nguyệt) mà vận chuyển trong kinh mạch chu thiên.
Lần này quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều... Không những vậy, chân khí chảy trong cơ thể, giống như rượu ngon rót vào cơ thể, càng uống càng say, càng say càng uống, căn bản không muốn dừng lại.
Tốc độ lưu động của chân khí càng lúc càng nhanh, Cửu Cát càng say sưa, hai thứ hồ trợ lần nhau, tuần hoàn lân nhau...
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt Cửu Cát, Cửu Cát khẽ giật mình, mở mắt ra.
Thì ra mình ngủ quên mất...
Công pháp Địa cấp đến từ Đại Chu vương triều - Nhất Hồ Túy Nguyệt) vẫn treo trên cây trúc xanh, theo gió lay động, Cửu Cát vậy mà lại không chút đề phòng mà ngủ quên trong rừng trúc này.
Lúc Cửu Cát cảnh giác đứng dậy, hắn lập tức cảm nhận được sự khác biệt của cơ thể.
Cơ thể nhẹ nhàng hơn, thính giác nhạy bén hơn, thị lực của mắt trái càng thêm rõ ràng, còn năng lực nhìn xuyên thấu của mắt phải dường như cũng mạnh hơn.
Cửu Cát nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe.
Hắn thậm chí có thể nghe ra hình dáng của rừng trúc từ tiếng xào xạc trong rừng trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận