Độc Cổ Ma Tiên

Chương 124: Lầu cỏ mưa đêm

Chương 124: Lầu cỏ mưa đêmChương 124: Lầu cỏ mưa đêm
Ý niệm vừa động.
Chân khí đã đến đầu ngón tay.
Ý niệm lại động.
Chân khí đã trở về đan điền.
Trước đây Cửu Cát dùng ý niệm điều động chân khí đến đầu ngón tay, ít nhất cũng phải mất bảy tám nhịp thở, mà bây giờ hắn có thể làm bất cứ lúc nào.
Võ viện chỉ có Võ sư từ thất phẩm trở lên mới được trang bị túi trữ vật, còn Võ sư bát phẩm lại chỉ có thể dùng rương gỗ to lớn nặng nề để chứa đồ như người thường, có lẽ là bởi vì cân nhắc đến nguyên nhân này.
Võ sư cửu phẩm dẫn khí nhập thể;
Võ sư bát phẩm chân khí sinh ra; Võ sư thất phẩm điều khiển tự nhiên;
Võ sư lục phẩm trăm mạch lưu thông.
Nói chung một môn võ công phải luyện đến cảnh giới tiểu thành, mới có thể vận chuyển chân khí toàn thân một cách tự nhiên; chỉ có tu luyện đến đại thành mới có thể khiến cho trăm mạch lưu thông, chân khí tăng gấp bội, lực lượng hùng hậu.
Còn về cảnh giới sau đó, Cửu Cát cũng không rõ lắm, hiện tại việc hắn có thể làm chính là tiếp tục tu luyện
(Nhất Hồ Túy Nguyệt). .
Hiện tại Cửu Cát mới rời khỏi Lâm Giang thành không lâu, tình hình trong thành chưa rõ, cho dù Nhất Hồ Túy Nguyệt) đã nhập môn, Cửu Cát cũng không định vội vàng quay về, ít nhất cũng phải tiêu hết số bạc trong túi trữ vật mới được.
Cửu Cát đeo đàn nhị rời khỏi lầu cỏ, một lần nữa đi tới Nam Phong trấn.
Nam Phong trấn vẫn như trước, trên đường lớn người ăn xin khắp nơi.
Trấn nhỏ của Đại Càn vương triều đầu là tường rào làm bằng tre nứa, căn bản không cần thiết phải canh giữ cửa thành, cho nên người dân gặp nạn có thể tùy ý ra vào.
Một cậu bé mặc quần áo rách rưới, gọi tên mẹ, nhưng người mẹ nằm trên mặt đất, dường như đã không còn hơi thở.
Một đêm trôi qua. Lại có biết bao nhiêu người sinh ly tử biệt.
Cửu Cát tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống trên đường lớn, giống nhữ những người ăn xin kia.
Hắn cầm cây đàn nhị lên, chậm rãi kéo một khúc, giai điệu bi thương du dương, quanh quấn trên đường lớn Nam Phong trấn.
"Nhân sinh gian nan, khi nào mới thôi, đất trời thay đổi, người thân ly tán..."
"Tuổi đời cay đắng, trải qua bao phen, mưa gió vội vàng, giấc mộng ngàn dặm..."
Kéo một lúc...
Cửu Cát bỗng nhiên theo bản năng vận hành pháp môn tu luyện của
(Nhất Hồ Túy Nguyệt), điều bất ngờ là, chân khí vận hành vậy mà cũng rất thông thuận, không những vậy, thậm chí một số kinh mạch chưa từng đi qua vào đêm hôm trước, chân khí cũng đang tự động chảy xuôi.
Thi nhân giơ chén nhìn trăng, có điều là gửi gắm nỗi buồn.
Ý cảnh như vậy, trong rượu có, trong khúc nhạc cũng có.
Huyết khí vận chuyển có thể phụ trợ chân khí lưu động, ý cảnh lại có thể khiến cho chân khí tự nhiên lưu chuyển.
Cái trước còn cần phải vất vả gắng sức, cái sau hoàn toàn thuận theo tự nhiên, chỉ cần đắm chìm trong ý cảnh, hoàn toàn không cần phải quản chân khí trong cơ thể vận hành như thế nào, nó tự nhiên sẽ chậm rãi chảy xuôi trong kinh mạch của cơ thể, cuối cùng quay về đan điền.
Quả thật không hổ là công pháp Địa cấp của Đại Chu vương triều, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể tu luyện.
Nam Phong trấn.
Tứ Hải lâu.
Giữa trưa.
Mấy tên tiểu nhị bưng thức ăn ngon mà khách nhân ăn thừa phần phát cho những người ăn xin gần đó.
Hoàng Oanh đeo trường kiếm bên hông, bước ra khỏi Tứ Hải lâu, đi xuyên qua đường phố Nam Phong trấn. Người ăn xin trên đường dường như còn nhiều hơn so với hôm qua.
Bọn họ thiếu thốn thức ăn, tỉnh thần uể oải, rất nhiều người đã ngã bệnh bên đường.
Đột nhiên.
Hoàng Oanh lại nghe thấy tiếng đàn nhị mà nàng đã nghe ngày hôm qua.
Tìm theo tiếng đàn, Hoàng Oanh nhìn thấy dưới một tòa cổng chào, một người mù mặc trường sam vải thô, đang kéo dây đàn trong tay.
Người mù kia không hề hướng mặt ra đường lớn, mà là quay lưng về phía đường lớn, tự mình kéo dầy đàn, hoàn toàn đắm chìm trong đó. Hoàng Oanh lại đi đến trước mặt người mù, từ trong túi tiền bên hông móc ra mấy đồng tiền xu ném xuống đất.
"Cảm ơn." Người mù thản nhiên nói hai chữ.
Hoàng Oanh xoay người rời đi...
Lúc này đã là hai giờ chiều, tuy rằng Cửu Cát còn chưa ăn sáng, nhưng lại không hề cảm thấy đói bụng, đây có lẽ chính là chỗ tốt của việc tu luyện.
Nhặt mấy văn tiền trên mặt đất lên, Cửu Cát chống gậy dò đường, đeo đàn nhị đi về phía Tứ Hải lâu.
Tới đại sảnh Tứ Hải lâu, Cửu Cát bị tiểu nhị dẫn đến góc khuất, một đĩa cá chép rán hành rẻ nhất, thêm một bát cơm trắng, chính là một ngày ba bữa của Cửu Cát.
Ăn xong, lúc Cửu Cát ra ngoài lại gặp tiểu cô nương hai lần bố thí cho mình.
Hoàng Oanh ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Cửu Cát đang chống gậy dò đường ởi ra khỏi Tứ Hải lâu, sau đó tiếp tục nói với sư huynh bên cạnh: "Lương sư huynh... Lương thực cứu tai của triều đình thật sự sắp đến rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận