Độc Cổ Ma Tiên

Chương 453: Huyền Đô Cổ thành 1

Chương 453: Huyền Đô Cổ thành 1Chương 453: Huyền Đô Cổ thành 1
Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ màn đêm đen kịt, thì chẳng phát hiện được gì.
"Cha, con sợ..." Đứa trẻ dang tay bổ nhào vào lòng Trương Hiếu Kính. "Ngoan... Đừng sợ." Trương Hiếu Kính âu yếm ôm đứa trẻ vào lòng. Đứa trẻ này chính là Trương Gia Hòa, nay đã được năm sáu tuổi, sớm đã biết nói chuyện.
Mái tóc vốn đã hoa râm của Trương Hiếu Kính giờ đây thế mà đã đen nhánh trở lại.
Thế mà đã trẻ lại...
Hiệu quả của Diên Thọ Đan quả nhiên không tầm thường.
Lát sau. Cốc cốc cốc cốc cốc...
Một nam tử để ria mép đi đến tiểu _ viện, cung kính khom người hành lễ với Trương Hiếu Kính, nói: "Lão gia... phu nhân cho gọi người đến dùng bữa khuya."
Nam tử này chính là Tôn Tiểu Đồng, giờ đã để ria mép, trông cũng ra dáng trưởng thành.
Trương Hiếu Kính dắt Trương Gia Hòa đi theo Tôn Tiểu Đồng đến phòng ăn.
Phùng Ngọc Liên và Trương Lê Hoa đã chờ sẵn trong phòng ăn.
Trương Lê Hoa là Võ sư của Võ viện, vô cùng cung kính mời Trương Hiếu Kính ngồi vào ghế chủ vị.
Phùng Ngọc Liên ngồi bên cạnh... Tôn Tiểu Đồng cũng ngồi vào bàn. Bên cạnh bàn ăn có hạ nhân hầu hạ. Cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Đột nhiên.
Trên nóc nhà vang lên tiếng đàn tỳ. Tiếng đàn tỳ du dương vô cùng êm tai...
"Khúc nhạc này..." Trương Lê Hoa che miệng.
"Suyt... Ăn cơm." Trương Hiếu Kính cười nói.
Cả nhà vừa dùng bữa tối vừa nghe tiếng đàn...
"Lê Hoa... Con lên nóc nhà đi." Trương Hiếu Kính dặn dò.
"Vâng... Cha." Trương Lê Hoa rời khỏi phòng ăn, thi triển khinh công lên nóc nhà.
Một nam tử mặc áo choàng đen ngồi trên nóc nhà, tắm mình dưới ánh trăng.
Lúc này Cửu Cát đã tháo mặt nạ sắt xuống, hắn nhắm mắt, ôm cây đàn tỳ.
"Đại ca... Quả thật là huynh sao?" Trương Lê Hoa lộ vẻ mừng rỡ.
"Lê Hoa... Vào Võ viện bao lâu rồi?" Cửu Cát mỉm cười hỏi.
"Hơn hai năm rồi."
"Thích nghi chứ?"
"Cũng tạm... Chỉ là..." Nói đến đây, Trương Lê Hoa khẽ nhíu mày.
"Chỉ là gì?"
"Chỉ là giáo tập nói ta tư chất ngu độn, tu luyện võ đạo e răng khó mà có thành tựu gì." Trương Lê Hoa uể oải nói.
Nghe vậy Cửu Cát thế mà lại mỉm cười.
"Đại ca... Huynh còn cười nhạo muội!" Trương Lê Hoa giận dõi nói. "Không... Lê Hoa, muội hiểu lầm rồi... Ta là đang vui mừng cho muội." "Vì sao?"
"Bởi vì giáo tập của muội chính là hòn đá mài dao trên con đường trở nên cường mạnh của muội, trên con đường tu luyện, điều quan trọng nhất chính là hòn đá mài dao, hắn nói muội không được, vậy thì muội càng phải chứng minh cho hắn thấy muội được." Cửu Cát dùng giọng điệu dứt khoát nói.
"Nhưng muội dựa vào đâu mà chứng minh cho hắn thấy?"
"Ta có một viên đan dược, khi nào muội giao đấu với người khác đến lúc chân nguyên cạn kiệt thì hãy nuốt nó, nó có thể thay đổi tư chất của muội." Cửu Cát lấy ra một viên Ngũ Hành Đan nói.
Ngũ Hành Đan chỉ là một viên đan dược khôi phục chân nguyên, tất nhiên không có năng lực thay đổi tư chất của Võ sư, nhưng tự tin và lòng tin lại có thể thay đổi tất cả, tạo ra kỳ tích.
Cửu Cát coi Ngũ Hành Đan như thần đan tuyệt thế ban cho, trong mắt Trương Lê Hoa lóe lên vẻ kích động. "Nhà mọi người có khỏe không?" "Nhà vẫn ổn, Vi gia và Điền gia bán đi rất nhiều nhà và đất, chúng ta nhân cơ hội mua lại căn nhà này và không ít ruộng vườn."
"Ừm... Muội đi xuống đi." Cửu Cát phất tay nói.
"Đa tạ đại ca." Trương Lê Hoa cất kỹ Ngũ Hành Đan, sau đó rời khỏi nóc nhà.
Tiếp đó, Cửu Cát một lần nữa hóa thành một làn khói đen biến mất. Trong thư phòng.
Trương Hiếu Kính lại một lần nữa gặp được con trai mình.
Hai cha con ở trong mật thất của thư phòng, mỗi người đều kể lại tình hình hiện tại của mình.
Trương Hiếu Kính hiện tại sống rất tốt, ông chỉ dặn dò Cửu Cát vạn sự cần thận.
Đương nhiên Cửu Cát còn rất nhiều chuyện chưa nói, trong đó có cả mối nguy hiểm tiềm ẩn của Cổ trùng. Nói ra cũng vô dụng, chỉ khiến người nhà lo lắng.
Hai cha con nói chuyện đến tận đêm khuya...
Cửu Cát đẩy cửa sổ ra, lặng lẽ rời đi, biến mất trong màn đêm.
Tuy Trương phủ đã có một căn nhà lớn, nhưng Cửu Cát vẫn không thể ở lại đây qua đêm, trong Trương phủ có rất nhiều người làm và hạ nhân, để bọn họ nhìn thấy Cửu Cát thì không ổn.
ñ0@ñ
Xuân Giang lâu.
Đàm Vịnh Thương toát mồ hôi lạnh, bật dậy khỏi giường.
Không được!
Không thể chạy.
Hòa thượng chạy được, miếu chạy không khỏi.
Chiều tối hôm qua.
Đàm Vịnh Thương nhân lúc Cửu Cát không có ở đây liền lén chuồn đi, dưới mí mắt của Võ Tiên mà chuồn đi, trong lòng Đàm Vịnh Thương kỳ thật vô cùng sợ hãi.
Hắn căn bản không đi xa, chỉ trốn trong nhà bếp của khách điếm.
Chỉ là giả vờ chuồn đi mà thôi.
Lỡ như bị Cửu Cát bắt được, hắn còn có thể biện minh, nói là mình muốn ăn chút gì đó.
Sự sợ hãi khiến hắn do dự...
Vào lúc nửa đêm, Đàm Vịnh Thương còn cố ý đến gõ cửa phòng Cửu Cát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận