Độc Cổ Ma Tiên

Chương 463: Bí mật của chỉ pháp 2

Chương 463: Bí mật của chỉ pháp 2Chương 463: Bí mật của chỉ pháp 2
Mà lúc này Cửu Cát căn bản không hề cố ý bắt chước.
Hắn chỉ đang gảy đàn một cách bình thường mà thôi.
Môi trường!
Chính sự khác biệt của môi trường đã tạo nên cách bấm phím đàn kỳ dị.
Tiểu Câu Hoàng hậu ắt hẳn thường xuyên luyện đàn dưới nước, vì vậy nàng ta đã hình thành thói quen, cho dù có rời khỏi mặt nước, khi gảy đàn vẫn giữ nguyên cách bấm phím kỳ dị khác người kia.
Hoá ra bí mật mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn trăn trở tìm kiếm lại nằm ở chỗ này.
Ai mà ngờ được cơ chứt? Hàng trăm, hàng ngàn năm qua, không biết đã có bao nhiêu Võ sư từng nhìn thấy bức hoạ tường kia lại am hiểu âm luật, cho dù bọn họ có phát hiện ra chỉ pháp của Tiểu Câu Hoàng hậu khác biệt với người thường, thì làm sao bọn họ có thể ngờ rằng đây là do luyện tập dưới nước mà thành?
Bản thân Cửu Cát cũng chẳng hề nghĩ đến phương diện này, hắn chỉ đơn giản là muốn trốn dưới nước, đợi đến khi trời tối, nhân lúc đêm đen mò mẫm mà dùng Dạ Kiêu Pháp Y để dò xét toàn bộ con thuyền bọc thép của Thiên Tàn Minh mà thôi.
Nào ngờ lại vô tình hóa giải được bí mật về chỉ pháp của Tiểu Câu Hoàng hậu.
Nếu không phải Cửu Cát có Thuỷ Tức Cổ, cảm thấy trốn dưới nước thuận tiện, thì hắn cũng sẽ không nhảy xuống sông.
Vậy thì vấn đề được đặt ra là. Luyện đàn dưới nước có lợi ích gì? Tiểu Câu Hoàng hậu quanh năm suốt tháng luyện đàn dưới nước, chắc chắn là có lợi ích gì đó.
Nếu không có lý do gì, ai lại ngâm mình trong nước gảy đàn chứ? Leng keng, leng keng...
Âm sắc của tiếng đàn khi chơi dưới nước trở nên trầm đục hơn, nhưng khả năng xuyên thấu lại mạnh hơn. Do lực cản của nước, gảy đàn dưới nước hoàn toàn khác biệt.
Khúc thì chẳng ra khúc, âm thì chẳng ra âm, chẳng ăn nhập gì với nhau cả.
Cửu Cát bắt đầu luyện tập miệt mài...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Trời đã tối đen.
Giữa đêm khuya.
Cửu Cát ngừng gảy đàn.
Luyện đàn dưới nước quả thực rất khác.
Tuy nhiên, Cửu Cát vẫn chưa lĩnh ngộ được mấu chốt trong đó. Truyền thừa về cầm pháp của Tiểu Câu Hoàng hậu có thể để dành sau này rồi nghiên cứu tiếp.
Nắm bắt cơ hội khai khiếu, giải quyết hậu hoạn do Cổ trùng phản phệ mới là chuyện cấp bách lúc này. Cửu Cát từ từ nổi lên mặt nước, bằng thần thông Lăng Không Hư Độ, hai chân giầm lên mặt nước. Hắn vận công hong khô bộ y phục màu xám đang ướt sũng trên người, sau đó cất vào túi trữ vật.
Tiếp đó, Cửu Cát thay Dạ Kiêu Pháp Y, khởi động trận văn tự nhiên trên y.
Cửu Cát bị một luồng khí đen bao phủ.
Nhân lúc đêm tối, Cửu Cát giẫm chân lên không trung, từng bước, từng bước tiến vào con thuyền. Nhìn xuống từ trên cao...
Con thuyền bọc thép của Thiên Tàn Minh được chia làm ba tầng.
Giống như là trên một con thuyền lớn được xây thêm ba tầng lầu. Tầng lầu cao nhất đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng bóng người di chuyển.
Trên tầng lầu thứ hai vẫn còn người áo trắng đang bận rộn.
Phòng ốc trên boong tầng một hầu như đầu đã tắt đèn.
Cửu Cát nhẹ nhàng đáp xuống tầng lầu cao nhất.
Thông thường, chỉ có những người có thân phận tôn quý nhất, võ công cao cường nhất mới xứng đáng được ở tầng lầu cao nhất.
Dưới lầu. Hai thiếu nữ trẻ tuổi, một người thổi sáo, một người gảy đàn.
Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo đen, đang nhàn nhã ngồi trên ghế thái sư nghe tiếng đàn.
Loại bỏ ảnh hưởng của tiếng đàn, Cửu Cát dựa vào hơi thở của lão giả râu bạc kia mà phán đoán sơ bộ tu vi của lão.
Nhiều nhất là nhị phẩm, kém xa hắn.
Lão già này ở nơi cao nhất, hưởng thụ xa hoa như vậy, nửa đêm nửa hôm còn để nữ nhi...
Đã vậy trên thuyền này ngay cả một tên Võ Tiên cũng không có, Cửu Cát cũng không cần phải quá mức cẩn thận, sáng sớm ngày mai có thể ung dung lên thuyền. Cửu Cát hóa thành một luồng hắc khí rời đi.
Hắn không bay quá cao, mà men theo con thuyền bọc thép mà di chuyển.
Một bấn cảng quan trọng như Bích Ba chắc chắn sẽ có Võ Tiên trấn giữ, hơn nữa còn không chỉ một người. Mặc dù Cửu Cát đã có tu vi nhất phẩm, chỉ còn một bước nữa là bước vào cảnh giới Võ Tiên, nhưng vẫn phải cẩn thận từng chút một. Cửu Cát lặng lẽ đi tới bên dưới mạn thuyền, nấp trong bóng tối của mạn thuyền, cởi bỏ Dạ Kiêu Pháp Y, sau đó trần truồng nhảy xuống nước. Vận Thiên Cân Truy. Cửu Cát chìm xuống đáy sông.
Lại một lần nữa lấy Cửu Khúc tỳ bà bản sao ra.
Leng keng, leng keng...
Cửu Cát tiếp tục luyện tập dưới nước.
Phải nói là, sau khi cởi bỏ y phục dưới nước, gảy đàn lại có một cảm giác khác lạ.
Mặc quần áo trong nước luôn có một cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả thành lời, cởi bỏ rồi thì thoải mái hơn nhiều.
Hàng ngàn năm trước.
Tiểu Câu Hoàng hậu nhất định cũng giống như hắn lúc này. Ôm cây đàn tỳ bà, cởi bỏ xiêm y, ngâm mình trong nước, gảy đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận