Độc Cổ Ma Tiên

Chương 540: Đưa đến phủ Tướng quân 2

Chương 540: Đưa đến phủ Tướng quân 2Chương 540: Đưa đến phủ Tướng quân 2
"Không được! Ta vẫn phải ở đây chờ." Vi Nhất Thành kiên quyết nói. Đúng lúc này.
Một tiếng ưng gáy vang lên.
Một con Kim Mục Thần Điêu từ xa bay về ưng sào.
"Tiểu tử kia, lại đây." Hạ Huân Nhi ném khối thịt cho Kim Mục Thần Điêu, Kim Mục Thần Điêu kia liần ném một cái mai rùa vào trong tay nàng.
"Cửu Cát đâu?" Ngũ thúc công Vi Nhất Thành chớp mắt hỏi.
Hạ Huân Nhi mỉm cười, vậy mà không biết nân giải thích như thế nào.
"Ngũ thúc công, ta ở đây." Giọng Cửu Cát đột ngột vang lên từ phía sau.
Vi Nhất Thành ngạc nhiên quay người, phát hiện Cửu Cát đang ở ngay phía sau, vẻ mặt mỉm cười nhìn mình.
"Ngươi... Ngươi làm sao ra được?" Vi Nhất Thành kinh ngạc hỏi.
"Ta sắp đại diện gia tộc đi tới Mông Trạch, nghe nói chiến trường Yêu tộc Mông Trạch kia cực kỳ nguy hiểm, nên ta đã luyện một môn thân pháp, hy vọng có thể bảo toàn tính mạng." Cửu Cát khiêm tốn nói.
"Ha ha... Cát nhi, lệnh chiêu binh của triều đình đã ban xuống rồi, lão phu phụng mệnh tộc trưởng, nhất định phải đích thân đưa ngươi đến phủ Bắc Lộc Tướng quân." Vi Nhất Thành nói. "Ngũ thúc công... Sao dám phiền ngài tự mình đại giá, ta tự mình đi báo danh là được."
"Không được, không được... Vẫn là ta tự mình đưa ngươi đi." Vi Nhất Thành lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy được rồi... Vậy chúng ta lúc nào xuất phát?" Cửu Cát hỏi.
"Ngươi đi thu dọn đồ đạc đi, thu dọn xong chúng ta sẽ xuất phát." "Ta không có gì để thu dọn."
"Vậy thì xuất phát ngay bây giờ." Vi Nhất Thành nói rồi nắm chặt lấy cổ tay Cửu Cát, sống chết không buông tay.
"Công tử... Đi đường cẩn thận." Hạ Huân Nhi lặng lẽ nhét mai rùa vào tay Cửu Cát.
"Được... Vậy chúng ta sau này gặp lại."
"Công tử..." Hạ Huân Nhi chủ động ôm lấy Cửu Cát.
"Ta ở bên ngoài chờ ngươi." Vi Nhất Thành chủ động đi ra khỏi ưng sào. Cửu Cát cũng thả Hạ Linh Nhi ra khỏi mai rùa.
Ba người sau khi ôm nhau chào tạm biệt.
Cửu Cát nhảy xuống khỏi ưng sào. "Ngũ thúc công... Chúng ta xuất phát thôi." Cửu Cát mỉm cười nói. "Tạm biệt nhanh như vậy sao, nán lại nói thêm vài câu nữa đi." Vi Nhất Thành cười nói. "Thôi... Cũng không phải là không trở lại được." Cửu Cát không có vẻ gì là khổ sở khi phải chia ly, ngược lại còn rất thong dong, nhìn hắn lúc này, giống như đi Mông Trạch, chẳng khác nào đi du ngoạn một chuyến.
Người trẻ tuổi không biết chiến trường Yêu tộc Mông Trạch hung hiểm, có khi cũng một chuyện tốt. Vi Nhất Thành cười cười cũng không vạch trần, hiện tại ông chỉ sợ Cửu Cát không đi, chỉ cần thuận lợi đưa người đến phủ Bắc Lộc Châu Tướng quân, là xem như đại công cáo thành.
Vi Nhất Thành dẫn theo Cửu Cát, thong thả rời khỏi Vi Gia bảo.
Lúc rời đi. Cửu Cát xoay người nhìn về phía ưng sào.
Trên ưng sào.
Hai chị em nhà họ Hạ đưa mắt nhìn theo bóng dáng Cửu Cát đang khuất dần.
Họ vẫy tay về phía Cửu Cát.
Cửu Cát cũng mỉm cười đáp lại.
Sau khi hai người rời khỏi Vi Gia bảo, tốc độ bỗng nhiên tăng lên.
Vi Nhất Thành mỗi bước chân bước ra đã là hai ba trượng, Cửu Cát cũng dùng khinh công mà theo sát.
Nội lực Vi Nhất Thành thâm hậu, khí mạch dồi dào. Chân khí trên Nê Hoàn cung của Cửu Cát khôi phục cực nhanh, tiêu hao khi đi đường, vừa vặn theo kịp tốc độ khôi phục.
Lúc chạng vạng.
Hai người nghỉ chân tại một bãi đất trống giữa đồng hoang.
Cửu Cát không thể trước mặt Vi Nhất Thành mà chui vào mai rùa, chỉ có thể ngủ cạnh bên đống lửa. Vi Nhất Thành thì ngồi bên cạnh, không ngủ không nghỉ mà tu luyện. Cứ như vậy, trải qua ba ngày.
Hai người đã đến một phường thị dưới chân núi Lộc Lô Phong.
Họ tìm một khách điếm nghỉ chân. Cửu Cát đề nghị ở phòng riêng, nhưng Vi Nhất Thành kiên quyết không đồng ý, nhất định phải ở chung phòng với Cửu Cát.
Cửu Cát không lay chuyển được, đành phải đồng ý.
Cửu Cát đeo mai rùa bên hông, nằm ngủ trên giường.
Vi gia Ngũ thúc công Vi Nhất Thành ngồi khoanh chân, điều tức ở một góc phòng, khôi phục chân nguyên tiêu hao ban ngày.
Đôi mắt ông chưa từng rời khỏi Cửu Cát dù chỉ một khắc.
Đã kiên trì bốn ngày bốn đêm.
Vi Nhất Thành cắn chặt răng, bất kể như thế nào cũng phải đưa được Cửu Cát đến phủ Tướng quân Bắc Lộc châu.
Lần này triều đình Đại Càn ban lệnh chiêu mộ binh sĩ.
Vi gia tổng cộng có mười bốn người phải đi.
Trong đó chỉ có một mình Cửu Cát phải đến chiến trường Yêu tộc Mông Trạch hung hiểm nhất, những người còn lại đều đến phủ Tướng quân Bắc Lộc châu làm lính canh thành.
Chức trách của lính canh thành
cũng tương tự như Bộ khoái, tham gia quân ngũ cũng chỉ có thể nhận được chút ít công huân, nhưng được cái là an toàn tuyệt đối.
Lần này, những người như Vi Kim lan, Vi Thanh Thanh,... những đệ tử tam đại có tiềm lực của gia tộc, cơ hồ đều được sắp xếp đi làm lính canh thành. Nhưng cho dù có sắp xếp bao nhiêu người đi làm lính canh thành đi chăng nữa, cũng không thể giảm bớt được thuế má mà triều đình áp xuống, nhưng chỉ cần có một Võ sư nhất phẩm có tiềm lực đột phá Võ Tiên gia nhập chiến trường Yêu tộc Mông Trạch, là có thể miễn giảm phần lớn thuế má cho gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận