Độc Cổ Ma Tiên

Chương 546: Độc Khí Cổ 1

Chương 546: Độc Khí Cổ 1Chương 546: Độc Khí Cổ 1
Sau một phen lăn lộn, bốn người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai nàng Phương Hoa giúp Cửu Cát mặc binh giáp vào.
Mặc xong, Cửu Cát lặng lẽ ra khỏi mai rùa, trở về doanh trại.
Hắn đá chăn xuống, giả vờ thức dậy. "Huynh đệ tối qua không cởi giáp mà ngủ luôn sao?"
Hầu Xuân Lai kinh ngạc hỏi.
"Là một binh sĩ thì phải giáp bất ly thân, đao bất ly thủ."
"Bội phục!" Mã Chính Cường và Hầu Xuân Lai đồng thời giơ ngón tay cái lên.
Ba người cùng nhau ra khỏi doanh trại. Sau khi rửa mặt, họ bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Mã Chính Cường và Hầu Xuân Lai nhóm lửa nấu cơm, còn Cửu Cát thì đi kiếm củi.
Ăn xong bữa sáng đạm bạc, ba người lại tụ tập nghe Chu Khang khoác lác.
"Trong Mông Trạch còn có một loại độc chướng màu vàng, so với độc chướng màu đỏ thì nó còn đáng sợ hơn. Một khi gặp phải độc chướng màu vàng thì đồng nghĩa với việc ruồi độc trong đầm lầy sắp kéo đến tấn công..."
Chu Khang thao thao bất tuyệt cho đến tận trưa.
Lúc này lại có thêm binh lính mới đến. Vẫn là hai tân binh chưa từng tòng quân.
Một người cao gầy, da đen tên là Trần Bình.
Người còn lại dáng người thấp bé nhưng thể trạng cường tráng tên là Trương Liên Sơn.
Không sail
Hắn chính là Trương Bưu - cháu trai của Trương Tam ở trấn Liễu Dương năm xưa, sau này đổi tên thành Trương Liên Sơn.
Trong bụng hắn có một con Trư Lực Cổ.
Con Trư Lực Cổ biến dị trong cơ thể Lý Tiểu Thúy chính là do Trương Liên Sơn tặng nàng. Cửu Cát và Trương Liên Sơn gặp nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nở nụ cười.
Đúng là đời người gặp gỡ nhau đầu phải chuyện lạ, tất cả đều không cần nói cũng hiểu.
Năm người trong doanh trại tân binh đã đủ.
Mã Chính Cường, Hầu Xuân Lai, Trương Cửu Cát, Trương Liên Sơn, Trần Bình.
Chu Khang bèn dẫn năm người luyện tập trận pháp.
Quân sĩ của Đại Càn vương triều đầu là ngũ nhân thành nhất ban, ngũ nhân nhất doanh trướng, ăn uống ngủ nghỉ đầu ở cùng nhau. Trận pháp ngũ nhân là có thể thành hình, tiểu đội có thể phối hợp chiến, cũng có thể dung nhập vào trong muôn ngàn binh mã.
Trận pháp tuy đơn giản, nhưng lại ẩn chứa ngũ hành chí lý.
Nếu như nghiên cứu kỹ càng, biến hóa khôn lường, huyền diệu không thể diễn tả thành lời; nhưng nếu không nghiên cứu kỹ, vậy thì vô cùng nhàm chán.
Mã Chính Cường, Hầu Xuân Lai căn bản không thể nào nhìn thấu được sự uyên thâm của trận pháp.
Cửu Cát, Trương Liên Sơn còn có tên gầy cao Trần Bình kia cũng không có hứng thú nghiên cứu trận pháp, đều có lệ cho xong chuyện.
Tối hôm đó.
Năm người ngủ lại trong doanh trại. Cửu Cát nằm trên giường, tai khẽ động, nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Trần Bình.
"Ngươi và Cửu Cát kia là người quen cũ?”
"Đúng vậy."
"Võ công của hắn rất cao." Trần Bình muốn nói lại thôi.
"Không sao, hắn ta cũng giống như chúng ta."
"Hắn ta trà trộn vào đây bằng cách nào, mục đích là gì?"
"Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?"
"Huynh đệ... Ta biết ngươi nghe thấy." Giọng nói của Trương Liên Sơn truyền vào tai Cửu Cát.
Cửu Cát thở dài một hơi.
Hai người này bề ngoài đầu chỉ có tu vi ngũ phẩm Võ sư, nhưng thực tế nhất định không chỉ có vậy, ít nhất thì thính lực và thị lực đầu vượt xa Mã Chính Cường, Hầu Xuân Lai, như vậy Cửu Cát sẽ không có cách nào chui vào mai rùa để hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc rồi. Cửu Cát thò tay vào trong chăn, gõ ba cái lên mai rùa.
Bên trong mai rùa...
"Chúng ta ăn cơm thôi, công tử tạm thời sẽ không quay lại đâu." Lý Tiểu Thúy nói.
Ba người ăn mì xong liên đi vào căn nhà lớn để ngủ. Tiểu Phương, Tiểu Hoa hai cô nương đều am hiểu việc đồng áng, giờ đây mảnh đất hoang hai mẫu bên trong mai rùa đã được khai hoang khoảng hai mươi mét vuông.
Hai mẫu đất hoang cộng lại có hơn một nghìn mét vuông, hai mươi mét vuông chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
"Các ngươi vào bằng cách nào, ta cũng vào bằng cách đó." Cửu Cát ở bên ngoài trả lời có lệ câu hỏi của Trương Liên Sơn.
Lời vừa nói ra.
Trương Liên Sơn và Trần Bình đầu im lặng.
Rất lâu sau.
"Vậy mục đích của ngươi là gì?" Trần Bình đột nhiên hỏi.
"Ta chỉ muốn kiếm một cái thẻ bài thân phận."
"Ngươi kiếm thẻ bài thân phận để làm gì?" Trần Bình tiếp tục hỏi. "Ngươi sao lại lắm lời như vậy?" Cửu Cát lạnh lùng nói.
Lời này có phần quá đáng.
Tuy Cửu Cát không phải Võ Tiên, nhưng Cổ Tiên hắn cũng đã từng giết một người.
Hơn nữa Trương Liên Sơn là Cổ sư, Trần Bình chắc chắn cũng Cổ sư. Nơi này là phủ Đại tướng quân Bắc Lộc Châu, số lượng Võ Tiên cũng không ít.
Cửu Cát cùng lắm thì làm ầm ĩ một phen, chui vào mai rùa chạy trốn, còn Trương Liên Sơn và Trần Bình hai người nhất định là có mục đích khác, tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc rối.
Bị Cửu Cát phản bác lại, Trần Bình lập tức im lặng.
Rất lâu sau.
"Bản mệnh của huynh đệ là gì?" Trần Bình chuyển chủ đề hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận