Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ

Chương 1001: Ngoại Truyện (5)

Ba mươi năm sau khi sự việc “sương đen” bùng nổ.
Thế giới bây giờ đã dần dần thả lỏng việc giáo dục phổ thông ở lĩnh vực huyền học. Thậm chí, còn có một số trường học Đạo Môn mở cửa đón người phàm trần vào học.
Năm đó, rất nhiều người tham dự sự kiện kia cũng đã qua đời, có rất nhiều người lúc đó mới khoảng 20, 30 tuổi thì bây giờ cũng đã già cả rồi.
Trịnh Như Ngọc năm nay gần 60 tuổi đã tiếp nhận vị trí của tư lệnh Bạch, trở thành tổng phụ trách hiện tại của Linh Tổ.
Cô ấy dù sao cũng là thuật sĩ, có tuổi thọ lâu dài hơn người bình thường, bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Nhưng mỗi khi cô ấy gặp gỡ cặp đôi Cố Chi Tang có ngoại hình xuất sắc kia, nhìn thấy gần như không có chút dấu vết của năm tháng nào bị hằn sâu lên hai khuôn mặt xinh đẹp đó thì cũng thường cảm thán sự khác biệt giữa người và Thần.
Tuy nhiên điều khiến Trịnh Như Ngọc cảm thấy càng kiêu ngạo và âm thầm sảng khoái hơn chính là cô ấy có thể nói với bất cứ ai rằng, mối quan hệ giữa cô ấy và siêu cấp đại lão Cố Chi Tang cực kỳ thân thiết.
Tối nay, mấy chiến hữu xưa bọn họ đã cùng nhau vui vẻ uống một bữa.
Hề Hải Hồng, Ngật Liêu Thiền, Bạch Từ và hai anh em nhà Hòa Mị Đồ cũng đều tụ tập lại một chỗ. Thật sự cũng là do Cố Chi Tang lại làm được một chuyện lớn.
Hơi rượu bốc lên mặt khiến Ngật Liêu Thiền vỗ đùi cười không ngừng:
“Lúc đó đáng nhẽ tôi nên ghi lại biểu cảm của tên kia mới đúng, rất hợp để vừa xem vừa ăn cơm!”
Đã gia nhập Linh Tổ và cũng thành công trở thành một trụ cột vững vàng trong tổ chức - Hòa Mị Mộ Đàn, cũng lên tiếng với giọng điệu tức tối:
“Vậy mà tôi vẫn luôn cho rằng nó thật sự vô tội!”
Trịnh Như Ngọc:
“Cô bé, em chưa từng trải qua trận thảm họa năm đó nên không hiểu được bản chất tên kia là thứ xấu xa tận xương tủy rồi, như chó không thể đổi được thói quen ăn phân vậy.”
“Cô nói đúng không, Tang Tang?”
Cố Chi Tang cười khẽ một tiếng, không hề phủ nhận.
Hơn nửa năm trước, cô đã cảm ứng được một sức mạnh tà ác cực kỳ mờ nhạt xuất hiện. Sau khi truy tìm thì đã phát hiện ra mục tiêu là một thiếu niên gầy gò, nhỏ bé có ngoại hình khá xinh đẹp.
Đối phương nhát gan, ngây thơ và hồn nhiên. Nhưng mà, Cố Chi Tang cũng biết rõ, thiếu niên này là hóa hình mới của “dục vọng”.
Một bộ phận người trong tổng bộ cho rằng phải lập tức tiêu diệt thiếu niên này, để tránh xảy ra thảm họa như ba mươi năm trước.
Cũng có một số người cho rằng, hóa hình mới này là một linh thể vô tội, tội nghiệt lúc trước là do “sương đen” ở thời điểm 30 năm trước gây ra, không có liên quan gì đến thiếu niên này cả.
Chỉ cần dẫn dắt thiếu niên này đi đúng đường thì sẽ ổn thỏa thôi, không nên chém giết làm gì.
Những người này thậm chí còn lấy Yến Thừa ra làm ví dụ, kể lại sự kiện anh bị coi là “điềm xấu” lúc trước nhưng vẫn sống sót đến bây giờ để làm dẫn chứng.
Cuối cùng, linh thể dưới bộ dạng thiếu niên này đã được giữ lại, đi theo Cố Chi Tang.
Trong thời gian đó, nó liên tục làm đủ loại chuyện nhỏ nhặt lấy lòng, cử chỉ vô cùng thân thiết cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp kia thì quả thật rất giống một thiên sứ.
Chỉ tiếc rằng, bên trong nội tâm của nó vẫn dơ bẩn như cũ.
Thiếu niên này có ký ức ở quá khứ, chính là sự tiếp nối của “sương đen” giả vờ ngụy trang thành một thiếu niên vô tội. Nó muốn phục chế lại con đường khi xưa của Yến Thừa.
Vào giây phút nó bại lộ bản chất thật thì còn chưa kịp làm điều ác nào đã bị Cố Chi Tang với vẻ mặt lạnh nhạt, như thể đã sớm nhìn thấu bản chất của nó, chém một kiếm giết chết tại chỗ.
Trước khi nó tan rã thì Cố Chi Tang còn nghiêm túc đưa ra ý kiến đóng góp:
“Lần sau, nếu muốn giả vờ ngây thơ vô tội thì nhớ đừng hóa hình thành bộ dạng như này nữa. Dù sao bộ dạng ngây thơ ở trong quá khứ của ngươi rồi cuối cùng cũng thành thằng hề mà.”
Các thuật sĩ xung quanh với vẻ mặt căng thẳng khi đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ vào lúc này chỉ biết trơ mắt nhìn hóa hình mới của “dục vọng” méo mó cả khuôn mặt, vẻ mặt dữ tợn tán loạn giữa không trung.
Tất cả đều bị lời nói của Cố Chi Tang làm cho cười sặc sụa.
Chầu rượu hôm nay là bữa tiệc ăn mừng thắng lợi, cũng là một buổi tụ họp bạn bè.
Sau khi uống ba lượt rượu thì Cố Chi Tang và Yến Thừa đã trở về nhà.
Trên gương mặt góc cạnh ưu việt của thanh niên đã nổi lên một tầng đỏ hồng vì men rượu, ngay cả hai tai cũng đỏ bừng. Anh mím môi, lẳng lặng ôm lấy Cố Chi Tang, nhẹ nhàng cọ vào cổ cô.
Cố Chi Tang xoa nhẹ phần tóc ngắn hơi cứng ở sau cổ của Yến Thừa và có hơi ngạc nhiên:
“Say rồi sao? Anh không ép rượu ra ngoài à…” Cô đang nói thì thanh niên trước mặt đã rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cô một cái, sau đó, lại cẩn thận hôn tiếp lên đôi môi mềm mại của cô.
Yến Thừa say nhưng không hoảng hốt, trong đầu nửa là thanh tỉnh, nửa là mơ màng như bột nhão, rốt cuộc đã không thể nhịn nổi nữa, nói ra sự nghi ngờ đã đè nén trong lòng anh suốt ba mươi năm qua.
Nghe thấy giọng nói trầm ấm bên tai thì vẻ mặt của Cố Chi Tang lại khá sửng sốt. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yến Thừa và nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm:
“Anh nói gì cơ?”
“Anh nói…” Yến Thừa ôm chặt cô hơn một chút, giọng điệu cố chấp nhưng lại có chút căng thẳng:
“Trong hai người bọn anh, em thích anh hơn hay là thích Yến Hồi Sơn hơn?”
Cố Chi Tang:
“?”
Cô phải mất vài giây để có thể hiểu rõ được logic trong lời nói của anh. Sau đó, cô tức giận đến bật cười, nhéo hai má của Yến Thừa và cố gắng đẩy anh ra:
“Yến Thừa, trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng nhẽ anh vẫn luôn có loại suy nghĩ này…” Đang nói thì Cố Chi Tang đã khựng lại.
Từ con ngươi khẽ run trong đôi mắt của Yến Thừa thì cô cũng đã nhận được câu trả lời rồi.
Cô phải sớm nghĩ đến mới phải, Yến Thừa ở chuyện của cô vẫn luôn chưa bao giờ cảm thấy tự tin cả.
Cố Chi Tang bất đắc dĩ thở dài, hiếm khi nghiêm mặt lại nói chuyện với anh:
“Em chỉ nói một lần thôi. Yến Hồi Sơn đối với em là ân nhân, là một nửa người nhà, là một người bạn rất quan trọng, nhưng mà tuyệt đối không phải là người yêu.”
“Anh nghe hiểu chưa, Yến Thừa?”
Cố Chi Tang nói:
“Người em yêu là anh.”
“Em có thể phân biệt rất rõ ràng.”
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ coi hai người bọn họ như một người.
Do đó, mặc dù đã biết những gì Yến Hồi Sơn làm cho mình ở kiếp trước nhưng trong lòng của cô cũng chỉ có áy náy, thấy có lỗi. Nếu có cơ hội thì cô nguyện ý làm mọi việc để cố gắng bồi thường, đổi lại hai chân và tay phải cho Yến Hồi Sơn.
Tuy nhiên, cũng không phải trong lòng có áy náy thì sẽ dùng tình cảm không đủ chân thành để trả lại. Cho dù nói ra mấy lời này thì sẽ có chút vong ân bội nghĩa nhưng Cố Chi Tang sẽ luôn quyết định như vậy.
Trong lồng ngực Yến Thừa cảm thấy hơi ê ẩm, ôm chặt người yêu vào trong lòng.
Giờ phút này, sự tư ti và rụt rè mà anh cất giấu hơn ba mươi năm đều đã tan thành mây khói, chỉ còn lại niềm vui sướng vô biên.
Cố Chi Tang liếc nhìn anh một cái:
“Em thật sự không nghĩ đến trong lòng anh lại còn có loại suy nghĩ như thế này. Anh giấu cũng đủ lâu đấy.”
“Còn có vấn đề gì khác không?”
“Không có nữa.”
Yến Thừa nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên.
“Không có thì buông tay.”
“Không.”
Yến Thừa trầm giọng nói:
“Vĩnh viễn sẽ không buông tay.”