Dune - Xứ Cát
Chương 28
Ta sải bước qua sa mạc.
Ảo ảnh sa mạc dập dờn như đoàn quân các thiên thần.
Thèm muốn vinh quang, khát đòi nguy hiểm,
Ta lang thang tới những chân trời al-Kulab,
Dõi theo những ngọn núi mực thời gian.
Nó tìm ta và đói khát ta.
Và ta thấy bầy chim sẻ thoắt đến gần,
Táo bạo hơn cả con sói đang lao tới.
Chúng đậu kín trên cây tuổi trẻ của ta.
Ta lắng nghe đàn chim trên những cành ta.
Chúng bấu lấy ta bằng mỏ và móng vuốt!
- Trích "Arrakis thức tỉnh" của Công chúa Irulan.
Người đàn ông trườn qua đỉnh cồn cát. Ông là một hạt cát mắc kẹt trong ánh nắng chói chang ban trưa. Khoác trên người độc những mảnh xác xơ còn lại của chiếc áo choàng jubba, làn da ông trần trụi dưới cái nóng xuyên qua những mảnh vải rách tươm. Mũ trùm đầu đã bị xé toạc khỏi áo choàng, nhưng người đàn ông đã gấp một chiếc khăn xếp từ những mảnh quần áo rách. Những lọn tóc màu cát thòi ra từ chiếc khăn, tiệp màu với bộ râu lơ thơ và cặp lông mày rậm. Bên dưới đôi mắt màu xanh trong màu xanh, phần còn lại của một vệt màu sẫm kéo dài xuống má. Một vệt lõm mờ xỉn kéo qua ria mép và bộ râu chỉ ra nơi ống nối của bộ sa phục đánh dấu đường đi của nó từ mũi đến túi hứng.
Người đàn ông dừng lại khi qua được một nửa đỉnh cồn cát, hai cánh tay duỗi xuống mặt dốc dưới hướng gió. Máu vón thành cục trên lưng, cánh tay và chân. Những mảng cát xám vàng bám vào các vết thương. Chầm chậm, ông thu hai tay xuống dưới người, đẩy mình nhổm dậy, đứng nghiêng ngả ở đó. Và thậm chí trong cái hành động gần như là ngẫu nhiên này vẫn còn dấu vết của sự di chuyển chính xác xưa kia.
"Ta là Liet-Kynes, " ông nói, hướng về phía đường chân trời trống rỗng, và giọng ông là bức biếm họa khàn khàn của cái sức mạnh từng nổi tiếng một thời. "Ta là nhà sinh thái hành tinh của Hoàng đế, " ông thì thầm, "nhà sinh thái hành tinh của Arrakis. Ta là người cai quản vùng đất này."
Ông vấp chân, ngã sang một bên dọc bề mặt cứng phía đón gió của cồn cát. Hai bàn tay ông yếu ớt sục vào trong cát.
Ta là người cai quản vùng đất này, ông nghĩ.
Ông nhận ra mình đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhận ra chính ông nên chui sâu xuống cát, tìm kiếm tầng lót tương đối mát mẻ và để nó phủ lên người ông. Nhưng ông vẫn ngửi thấy cái mùi đậm đặc, khá ngọt ngào của quặng tiền hương dược nằm đâu đó dưới lớp cát này. Ông biết rõ mối nguy hiểm nằm trong điều đó hơn bất kỳ người Fremen nào. Nếu ông ngửi thấy được mùi quặng tiền hương dược thì có nghĩa là các luồng khí nằm sâu dưới lớp cát này đang gần đạt tới mức áp suất nổ. Ông phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tay ông yếu ớt quờ quạng dọc bề mặt cồn cát.
Một suy nghĩ vụt qua đầu ông - rõ ràng, dứt khoát: Sự giàu có thực sự của một hành tinh nằm ở phong cảnh của nó, ở việc chúng ta dự phần thế nào vào cái nguồn gốc cơ bản đó của nền văn minh - nông nghiệp.
Rồi ông nghĩ thật kỳ lạ rằng tâm trí một khi đã gắn chặt quá lâu vào một con đường độc nhất thì không thể thoát ra khỏi con đường đó. Lính Harkonnen đã để ông ở lại đây, không có nước hay sa phục, chúng nghĩ rằng một con sâu cát sẽ thanh toán ông nếu sa mạc không làm điều đó. Bọn chúng đã nghĩ thật khoái chí nếu để ông sống rồi phải chịu cảnh chết dần chết mòn dưới bàn tay vô tình của hành tinh ông.
Bọn Harkonnen luôn luôn thấy khó mà giết được người Fremen, ông nghĩ. Chúng ta thường không chết dễ dàng. Giờ thì ta sẽ chết... Ta sẽ sớm chết thôi... nhưng ta không thể thôi là một nhà sinh thái học.
"Chức năng cao nhất của sinh thái học là hiểu những hậu quả."
Giọng nói làm ông choáng váng vì ông nhận ra nó và biết chủ nhân của giọng nói đó đã chết. Đây là giọng của cha ông, nhà hành tinh học đã ở đây trước ông - cha ông chết lâu rồi, trong một vụ sập hầm ở vùng Lòng chảo Thạch cao.
"Con đã đâm đầu vào tình thế khá là khó khăn ở đây rồi đấy, con ạ, " cha ông nói. "Lẽ ra con nên biết những hậu quả khi cố gắng giúp đỡ đứa con của vị Công tước đó."
Ta mê sảng rồi, Kynes nghĩ.
Giọng nói dường như phát ra từ bên phải ông. Kynes kéo lê mặt mình trên cát, quay đầu nhìn theo hướng đó - chẳng có gì ngoài một đường cong trải dài của cồn cát đang nhảy múa với những con quỷ nóng rẫy dưới ánh sáng chói lòa của mặt trời.
"Càng có nhiều sự sống bên trong một hệ thống thì càng có nhiều chỗ thích hợp dành cho sự sống, " cha Kynes nói. Và giờ giọng nói phát ra từ bên trái, đằng sau ông.
Tại sao cha di chuyển vòng quanh? Kynes tự hỏi. Cha không muốn mình nhìn thấy sao?
"Sự sống cải thiện khả năng duy trì sự sống của môi trường, " cha ông nói. "Sự sống làm cho các dưỡng chất thiết yếu trở nên có sẵn hơn. Nó hợp nhất thêm nhiều năng lượng vào hệ thống thông qua sự tương tác hóa học to lớn từ cơ thể này đến cơ thể khác."
Tại sao cha cứ nhai đi nhai lại cùng một chủ đề? Kynes tự hỏi. Mình biết điều này từ khi chưa tới mười tuổi kia.
Những con chim ưng sa mạc, những kẻ ăn xác chết trên vùng đất này như hầu hết các loài hoang dã, bắt đầu lượn tròn trên đầu ông. Kynes thấy một cái bóng bay qua gần tay ông, buộc đầu ông ngoái ra xa hơn để nhìn lên phía trên. Đàn chim là một mảng lờ mờ trên nền trời xanh bạc - những vết nhọ nồi lốm đốm phía xa lơ lửng trên đầu ông.
"Chúng ta là những nhà nghiên cứu đa ngành, " cha ông nói. "Con không thể vạch những đường thẳng rõ ràng bao quanh những vấn đề mang tầm vóc hành tinh. Nghiên cứu hành tinh là ngành khoa học cắt cho vừa."
Cha đang cố nói gì với mình? Kynes băn khoăn. Phải chăng có một hậu quả nào đó mà mình không nhận ra?
Má ông lại sụt xuống lớp cát nóng, và ông ngửi thấy mùi đá cháy khét lẹt bên dưới những luồng khí tiền hương dược. Từ một góc logic nào đó trong tâm trí ông hình thành một suy nghĩ: Bọn chim ăn xác chết đó lượn trên đầu ta. Có thể vài tay thuộc hạ Fremen của ta sẽ nhìn thấy chúng và tới đây kiểm tra.
"Đối với nhà hành tinh học đang làm việc, công cụ quan trọng nhất của anh ta là con người, " cha ông nói. "Con phải trau dồi sự hiểu biết về sinh thái học cho dân chúng. Đó là lý do cha tạo ra hình thức chú giải sinh thái học hoàn toàn mới mẻ này."
Cha đang nói lại những điều cha đã nói với mình khi mình còn trẻ con, Kynes nghĩ.
Ông bắt đầu cảm thấy mát mẻ, nhưng cái góc logic đó trong tâm trí ông nói với ông: Mặt trời ở trên đầu. Ông không có sa phục và ông đang nóng; mặt trời đang thiêu đốt hơi ẩm bốc ra từ cơ thể ông.
Những ngón tay ông quờ quạng yếu ớt trên cát.
Thậm chí bọn chúng không thể để lại cho ta dù chỉ là một bộ sa phục!
"Sự có mặt của hơi ẩm trong không khí giúp chống lại sự bốc hơi quá nhanh từ những cơ thể sống, " cha ông nói.
Tại sao cha cứ nói lại những điều hiển nhiên đó? Kynes tự hỏi.
Ông cố gắng nghĩ về hơi ẩm trong không khí - cỏ bao phủ cồn cát này... có nước ở nơi nào đó bên dưới ông, một qanat dài đầy ắp nước lộ ra dưới bầu trời chỉ có điều là ở trong tranh minh họa sách. Nước lộ thiên... nước tưới... phải tốn cỡ năm ngàn mét khối nước để tưới một héc ta đất trong mỗi vụ mùa, ông nhớ lại.
"Mục tiêu đầu tiên của chúng ta trên Arrakis là những vùng đồng cỏ", cha ông nói. Chúng ta sẽ bắt đầu với những thảm cỏ nghèo nàn biến dị này. Khi đã giữ lại được hơi ẩm trong các thảm cỏ rồi, chúng ta sẽ tiếp tục với những cánh rừng vùng cao, sau đó là vài thiết bị chứa nước lộ thiên - ban đầu nhỏ thôi - và dọc theo những con đường có nhiều gió thổi sẽ đặt các bẫy gió và thiết bị thu sương nằm cách quãng nhau thành hàng để lấy lại cái mà gió đã cướp đi. Chúng ta phải tạo ra một sirocco - cơn gió ẩm - nhưng chúng ta vẫn mãi mãi cần đến những chiếc bẫy gió."
Luôn luôn lên lớp ta, Kynes nghĩ. Tại sao cha không thôi đi? Cha không thấy mình đang chết đây sao?
"Con cũng sẽ chết, " cha ông nói, "nếu con không thoát ra khỏi cái bong bóng ngay lúc này đang hình thành sâu bên dưới con. Nó nằm ở đó và con biết nó. Con có thể ngửi thấy những luồng khí tiền hương dược. Con biết những Ngài tạo bé đang bắt đầu để mất chút nước của các ngài vào khối quặng đó."
Cái ý nghĩ rằng bên dưới ông có nước khiến ông muốn điên lên. Bây giờ ông tưởng tượng ra nó - bị giam kín trong các vỉa đá rỗ ong bởi những Ngài tạo bé nửa cây nửa thú thô kệch - và cái lỗ thủng mỏng manh đang phun một dòng nước cực kỳ trong trẻo, tinh khiết, lỏng, thật là dịu ngọt vào...
Khối quặng tiền hương dược!
Ông hít vào, ngửi thấy rõ ràng cái mùi ngọt ngào đó. Bây giờ hương thơm xung quanh ông đậm đặc hơn lúc trước.
Kynes chống đầu gối nhổm dậy, lắng nghe tiếng chim rít lên, tiếng vỗ cánh vội vã.
Đây là vùng sa mạc chứa hương dược, ông nghĩ. Chắc hẳn phải có người Fremen ở đây thậm chí là dưới ánh nắng ban ngày. Chắc chắn họ có thể nhìn thấy lũ chim và sẽ đến kiểm tra.
"Di chuyển qua cảnh quan là điều bắt buộc để loài vật có thể sống sót, " cha ông nói. "Các dân tộc du cư làm theo đúng sự bắt buộc này. Cách thức di chuyển thích ứng với các nhu cầu của cơ thể về nước, thức ăn, khoáng chất. Bây giờ chúng ta phải điều khiển sự di chuyển này, hướng nó vào những mục đích của chúng ta."
"Im ngay, ông già, " Kynes càu nhàu.
"Chúng ta phải làm ở Arrakis một việc mà trước kia chưa ai từng thử làm cho toàn bộ một hành tinh, " cha ông nói. "Chúng ta phải sử dụng con người như một lực sinh thái hữu ích - lồng vào đó sự sống đã thích nghi giống như trên trái đất: đây một cái cây, đó một con vật, nọ một con người - để thay đổi chu trình nước, để xây dựng một kiểu phong cảnh mới."
"Im đi!" Kynes rên lên.
"Chính cách di chuyển đã cho chúng ta manh mối đầu tiên dẫn tới mối quan hệ giữa sâu cát và hương dược, " cha ông nói.
Một con sâu cát, Kynes nghĩ với niềm hy vọng dâng tràn. Một Ngài tạo chắc chắn sẽ xuất hiện khi bong bóng này nổ tung. Nhưng ta không có móc bắt sâu cát. Ta có thể cưỡi lên Ngài tạo lớn bằng cách nào đây nếu không có móc?
Ông có thể cảm thấy nỗi thất vọng đang làm cạn dần chút sức lực nhỏ nhoi còn lại trong mình. Nước ở gần đây thôi - chỉ khoảng một trăm mét bên dưới ông; một con sâu cát chắc chắn sẽ đến, nhưng chẳng có cách nào bẫy được nó trên bề mặt và sử dụng nó.
Kynes ngã mạnh xuống mặt cát phía trước, trở về đúng chỗ lún nông mà những di chuyển của ông đã để lại rõ vết. Ông cảm thấy cát nóng cọ vào má trái, nhưng sự xúc động đã xa rồi.
"Môi trường ở Arrakeen tự làm cho nó trở thành một phần trong mẫu hình tiến hóa của các dạng sống tự nhiên, " cha ông nói. "Thật kỳ lạ biết bao khi có quá ít người từng ngẩng đầu lên khỏi đám hương dược đủ lâu để tự hỏi do đâu sự cân bằng gần như lý tưởng giữa N2 - O2 - CO2 lại được duy trì ở đây trong khi không hề có những vùng thực vật rộng lớn. Quyển năng lượng của hành tinh này nằm sờ sờ đó, nhìn là hiểu - một quá trình dữ dội, đúng vậy, nhưng dẫu sao vẫn là một quá trình. Thiếu một mắt xích ở đó ư? Thì một cái gì đó sẽ bổ khuyết vào chỗ ấy. Khoa học vốn hình thành từ quá nhiều điều mà sau khi chúng được lý giải thì lại có vẻ thật hiển nhiên. Cha biết Ngài tạo bé có ở đó, sâu trong cát, rất lâu trước khi cha nhìn thấy nó."
"Xin đừng lên lớp con nữa, thưa cha, " Kynes thì thầm.
Một con chim ưng đậu xuống trên cát gần bàn tay xoãi rộng của ông. Kynes thấy nó gập cánh vào, nghiêng đầu chằm chằm nhìn ông. Ông vận hết tàn lực để kêu quạ quạ với nó. Con chim nhảy lò cò ra xa hai bước, nhưng vẫn nhìn ông chằm chằm.
"Trước đây con người và các công trình của họ đã có thời là một căn bệnh trên bề mặt hành tinh của họ, " cha ông nói. "Thiên nhiên có xu hướng đền bù cho những căn bệnh, xóa bỏ hoặc thâu tóm chúng, hợp nhất chúng vào hệ thống theo cách của riêng nó."
Con chim ưng hạ thấp đầu xuống, sải cánh ra, rồi lại thu vào. Nó chuyển sự chú ý sang bàn tay mở rộng của ông.
Kynes nhận thấy ông chẳng còn chút sức lực nào mà kêu quạ quạ với nó.
"Cái hệ thống bao gồm tống tiền và cướp phá lẫn nhau trong lịch sử chấm dứt ở đây trên Arrakis này, " cha ông nói. "Con không thể mãi mãi ăn cắp cái con cần mà không quan tâm đến những người đến sau. Các đặc trưng vật lý của một hành tinh được ghi trong hồ sơ chính trị và kinh tế của nó. Chúng ta có bộ hồ sơ đó ở trước mặt và con đường của chúng ta là rõ ràng."
Cha không bao giờ ngừng lên lớp, Kynes nghĩ. Giảng giải, giảng giải, giảng giải - lúc nào cũng giảng giải.
Con chim ưng nhảy lên một bước xích lại gần bàn tay mở rộng của Kynes, đầu tiên quay đầu sang một bên, sau đó quay sang bên kia quan sát mảng thịt lộ ra.
"Arrakis là hành tinh chỉ có một nòi, " cha ông nói. "Chỉ một nòi thôi. Nó hỗ trợ một tầng lớp thống trị sống như mọi tầng lớp thống trị ở mọi thời vẫn sống trong khi, bên dưới họ, đa số người dân nửa nô lệ nửa người sống bằng những thứ còn thừa lại. Chính đám dân này và những cơm thừa canh cặn đó là thứ đáng cho chúng ta quan tâm. Chúng có giá trị lớn lao mà chúng ta không bao giờ có thể ngờ tới."
"Con không thèm để ý đến cha đâu, cha ạ, " Kynes thì thầm. "Cha đi đi."
Và ông nghĩ: Chắc chắn phải có vài người Fremen của ta ở gần đây. Họ không thể không nhìn thấy lũ chim trên đầu ta. Họ sẽ đến kiểm tra dù chỉ để xem liệu có hơi ẩm nào ở đây không.
"Đám dân Arrakis sẽ biết chúng ta làm việc là để cho mảnh đất này có nước chảy, " cha ông nói. "Tất cả bọn họ, tất nhiên rồi, sẽ chỉ hiểu một cách mơ hồ về cách chúng ta định làm điều đó. Nhiều người, do không hiểu cái bài toán tỉ lệ khối lượng cấm, thậm chí có thể còn cho rằng chúng ta sẽ đưa nước từ một hành tinh nhiều nước nào đó đến. Cứ để họ muốn nghĩ sao thì nghĩ miễn là họ tin chúng ta."
Chỉ một lát nữa thôi ta sẽ đứng dậy và nói cho cha biết ta nghĩ gì về ông ấy, Kynes nghĩ. Cứ đứng đó lên lớp ta khi mà lẽ ra nên giúp đỡ ta mới phải.
Con chim nhảy lò cò thêm một bước, lại gần bàn tay mở rộng của Kynes hơn. Thêm hai con chim ưng nữa hạ xuống cát đằng sau nó.
"Tôn giáo và luật pháp giữa đám dân của chúng ta phải là một và giống như nhau, " cha ông nói. "Mỗi hành động bất tuân phải là một tội lỗi và cần đến những hình phạt tôn giáo. Điều này sẽ có một lợi ích kép: họ vừa tuân lệnh hơn vừa dũng cảm hơn. Chúng ta không được trông cậy quá nhiều vào lòng dũng cảm của từng cá nhân, con biết đấy, mà nên trông cậy vào lòng dũng cảm của toàn bộ dân chúng."
Bây giờ dân chúng của ta ở đâu khi ta cần họ nhất? Kynes nghĩ. Ông dồn hết sức, dịch bàn tay một khoảng bằng chiều rộng một ngón tay về phía con chim ưng gần nhất. Nó nhảy lùi vào giữa hai con kia, và cả ba con đứng trong thế sẵn sàng bay.
"Kế hoạch của chúng ta sẽ đạt đến tầm cỡ một hiện tượng thiên nhiên, " cha ông nói. "Sự sống của một hành tinh là kết cấu rộng lớn gồm nhiều thành tố gắn bó và có tương quan chặt chẽ. Những thay đổi của động thực vật sẽ được xác định trước tiên bởi các lực vật chất thô mà chúng ta điều khiển. Dẫu vậy, khi những thay đổi do chúng ta gây ra đã định hình, tự chúng sẽ trở thành những lực có ảnh hưởng và tác động to lớn - và chúng ta sẽ phải đối phó với cả chúng nữa. Tuy vậy, hãy ghi nhớ rằng chúng ta chỉ cần kiểm soát được ba phần trăm bề mặt năng lượng này - chỉ ba phần trăm thôi - để cho toàn bộ cấu trúc này nghiêng về phía trở thành hệ tự cung tự cấp của chúng ta."
Tại sao cha không giúp con? Kynes băn khoăn. Luôn luôn là như thế: khi con cần cha nhất thì cha lại làm con thất vọng. Ông muốn quay đầu lại nhìn chằm chằm về hướng có giọng nói của cha, nhìn chằm chằm vào ông già ở phía dưới. Các cơ bắp từ chối làm theo yêu cầu của ông.
Kynes thấy con chim ưng di chuyển. Nó tiến đến gần tay ông, bước đi thận trọng trong khi hai bạn nó chờ đợi với vẻ thờ ơ giả tạo. Con chim ưng dừng lại, chỉ cách bàn tay ông một bước nhảy.
Tâm trí ông trở nên cực kỳ sáng tỏ. Ông bất ngờ nhìn ra một khả năng dành cho Arrakis mà cha ông chưa bao giờ nhìn ra. Những khả năng song hành với con đường khác đó ào ạt tràn qua ông.
"Không một thảm họa nào giáng xuống dân chúng của con có thể khủng khiếp hơn việc họ rơi vào tay một Người hùng, " cha ông nói.
Đang đọc tâm trí ta đây! Kynes nghĩ. Tốt thôi... cứ để ông ấy đọc.
Tin đã được gửi tới các làng sietch của ta, ông nghĩ. Không gì ngăn nổi chúng. Nếu con trai của Công tước còn sống, họ sẽ tìm ra cậu bé và bảo vệ cậu như ta ra lệnh. Họ có thể loại bỏ người đàn bà đó, mẹ của cậu ta, nhưng họ sẽ cứu cậu bé.
Con chim ưng nhảy lên một bước nữa, thu nhỏ khoảng cách giữa nó và tay ông. Nó nghiêng đầu quan sát mảng thịt trong bàn tay lật ngửa. Đột nhiên, nó thẳng người lên, vươn cao đầu, và với một tiếng rít cộc lốc nó lao vào không trung, chao nghiêng bay ra xa, hai bạn của nó theo sau.
Họ đã tới! Kynes nghĩ. Người Fremen của ta đã tìm thấy ta!
Rồi ông nghe thấy cát rung lên.
Người Fremen nào cũng biết cái âm thanh ấy, có thể ngay lập tức phân biệt được nó với tiếng động do sâu cát hay sinh vật sa mạc khác gây ra. Ở nơi nào đó bên dưới ông, khối quặng tiền hương dược đã tích đủ nước và chất hữu cơ từ những Ngài tạo bé, đã đạt đến giai đoạn tới hạn của sự tăng trưởng mạnh. Một bong bóng khí các bon níc khổng lồ đang hình thành sâu trong cát, trào lên trên trong "cú nổ" cực mạnh với một xoáy bụi ở trung tâm của nó. Nhờ đó những gì đã hình thành sâu dưới cát được trao đổi với bất kỳ thứ gì nằm trên bề mặt.
Lũ chim ưng lượn tròn phía trên đầu, kêu the thé đầy thất vọng. Chúng biết chuyện gì đang xảy ra. Bất kỳ sinh vật sa mạc nào cũng biết.
Ta là một sinh vật sa mạc, Kynes nghĩ. Cha hiểu con không, thưa cha? Con là một sinh vật sa mạc.
Ông cảm thấy cái bong bóng nâng ông lên, cảm thấy nó vỡ ra và xoáy bụi nhấn chìm ông, lôi ông xuống vùng tối đen mát mẻ. Trong một khoảnh khắc, cảm giác về sự mát mẻ và hơi ẩm làm ông cảm thấy sung sướng, nhẹ nhõm cả người. Rồi, trong khi hành tinh của ông giết ông, trong tâm trí Kynes chợt lóe lên ý nghĩ rằng cha ông và tất cả những nhà khoa học khác đều sai lầm, rằng các yếu tố cấu tạo bền vững nhất của vũ trụ là ngẫu nhiên và sai lầm.
Ngay cả lũ chim ưng cũng có thể hiểu rõ những thực tế này.
Tiên tri và khả năng tiên cảm - làm sao có thể kiểm chứng chúng khi đối mặt với những câu hỏi không được trả lời? Hãy xem: Có bao nhiêu phần là tiên tri thực sự trong lời tiên tri về "dạng sóng" (khi Muad'Dib nói đến hình ảnh thị kiến của Người) còn bao nhiêu phần là do nhà tiên tri tự nhào nặn tương lai cho khớp với lời tiên tri? Thế còn sự hài hòa vốn có trong hành động tiên tri thì sao? Liệu nhà tiên tri nhìn thấy tương lai hay ông ta nhìn thấy một đường sức kháng nhỏ nhất, một khối nứt hay đoạn đứt gãy mà ông ta có thể đập tan bằng lời nói hay quyết định, cũng như thợ cắt kim cương đập vỡ viên đá quý của mình bằng một cú đi dao?
- "Suy ngẫm riêng tư về Muad'Dib" của Công chúa Irulan.
"Lấy nước của họ đi, " gã đàn ông ban nãy đã gọi từ trong bóng đêm nói. Và Paul nén sợ, liếc nhìn mẹ. Đôi mắt được huấn luyện của cậu thấy mẹ ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, các cơ bắp của mẹ đang chờ để bật ra.
"Thật tiếc là chúng ta phải tiêu diệt họ bằng tay, " giọng nói phía trên họ cất lên.
Đó là tên đã nói với chúng ta lúc đầu, Jessica nghĩ. Có ít nhất hai tên - một tên bên phải và một tên bên trái.
"Cignoro hrobosa sukares hin mange la pchagavas doi me kamavas na beslas lele hrobas!"
Gã đàn ông bên phải họ gọi vọng ra vùng lòng chảo.
Đối với Paul, những câu nói này chẳng mang ý nghĩa gì, nhưng dựa vào sự huấn luyện Bene Gesserit, Jessica nhận ra kiểu nói này. Đây là ngôn ngữ Chakobsa, một trong những ngôn ngữ đi săn cổ xưa, và gã đàn ông bên trên họ đang nói rằng có thể đây là những kẻ lạ mặt mà bọn họ đang tìm.
Trong sự tĩnh lặng đột ngột sau khi gã đàn ông phía bên phải ngừng lời, khuôn mặt tròn như bánh xe của mặt trăng thứ hai - màu xanh ngà nhạt - lăn mình trên núi đá ngang qua vùng lòng chảo, rực rỡ và mỗi lúc một sáng hơn.
Có tiếng trườn phát ra từ núi đá - bên trên và cả hai phía... những di chuyển tối đen dưới ánh trăng. Nhiều dáng người lướt qua những cái bóng.
Một đoàn quân! Paul nghĩ, bất chợt thấy đau nhói.
Một gã đàn ông cao lớn kín mít trong chiếc áo choàng bằng vải len rằn bước đến trước mặt Jessica. Tấm màng ngăn miệng hắn bị gạt sang một bên nhằm nói cho rõ, để lộ bộ râu rậm dưới ánh trăng, nhưng khuôn mặt và đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ trùm.
"Chúng ta gặp ai đây - thần hay người?" hắn ta hỏi.
Và Jessica nghe thấy sự đùa cợt thực sự trong giọng hắn, nàng cho phép mình có đôi chút hy vọng. Đây là giọng nói ra lệnh, giọng nói đầu tiên đã làm họ giật mình khi nó bật ra từ đêm tối.
"Con người, tôi bảo đảm, " hắn ta nói.
Jessica cảm thấy hơn là nhìn thấy con dao giấu trong nếp áo choàng của hắn. Nàng thừa nhận trong nỗi ân hận chua xót rằng mình và Paul không có tấm chắn.
"Ngươi cũng biết nói chứ?" hắn ta hỏi.
Jessica dồn toàn bộ vẻ kiêu ngạo vua chúa mà nàng có vào cử chỉ và giọng nói. Cần phải trả lời hắn ngay, nhưng nàng chưa nghe đủ giọng hắn để biết chắc rằng nàng đã nắm rõ văn hóa và điểm yếu của hắn.
"Kẻ nào tới chỗ chúng ta như những tên tội phạm chui ra từ bóng tối vậy?" nàng hỏi.
Cái đầu ẩn trong mũ áo choàng lộ ra sự căng thẳng khi xoay đột ngột, rồi đến sự thả lỏng dần dần để lộ nhiều điều. Hắn tự chủ rất tốt.
Paul đi ra xa mẹ để tách hai mẹ con thành những mục tiêu riêng biệt và giúp cho mỗi người có không gian hành động rộng hơn.
Chiếc đầu trùm mũ quay lại nhìn Paul di chuyển, lộ ra một phần mặt hình nêm dưới ánh trăng. Jessica nhìn thấy chiếc mũi nhọn, con mắt sáng lấp lánh - sẫm màu, quá sẫm màu, không có chút màu trắng nào - hàng lông mày rậm và bộ ria vểnh lên.
"Ra điều sói con đây, " hắn ta nói. "Nếu các ngươi là những kẻ chạy trốn bọn Harkonnen, có thể các ngươi sẽ được chúng ta chào đón. Thế nào, cậu bé?"
Những khả năng lướt qua đầu Paul: Một trò bịp bợm? Hay sự thật? Cần phải quyết định ngay lập tức.
"Tại sao các ngươi lại chào đón những kẻ chạy trốn?" cậu hỏi.
"Một đứa trẻ suy nghĩ và nói năng như người trưởng thành, " gã đàn ông dáng cao nói. "Được rồi, để trả lời câu hỏi của cậu, hỡi wali chàng trai trẻ, ta là người không trả fai, cống vật nước, cho bọn Harkonnen. Đó là lý do có thể ta sẽ chào đón một kẻ chạy trốn."
Hắn biết chúng ta là ai, Paul nghĩ. Có sự che giấu trong giọng nói của hắn.
"Tôi là Stilgar, người Fremen, " gã đàn ông dáng cao nói. "Điều đó có làm cho lưỡi cậu uốn nhanh hơn không, cậu bé?"
Chính là giọng nói đó, Paul nghĩ. Và cậu nhớ lại cuộc họp Hội đồng, với người đàn ông đang tìm kiếm thi thể một người bạn bị bọn Harkonnen giết.
"Tôi biết ông, Stilgar ạ, " Paul nói. "Tôi có mặt cùng cha tôi trong cuộc họp Hội đồng khi ông đến vì nước của bạn ông. Ông mang một thuộc hạ của cha tôi đi theo ông, đó là Duncan Idaho - một sự trao đổi những người bạn."
"Và Idaho đã bỏ chúng tôi để quay về với Công tước của anh ta, " Stilgar nói.
Jessica nghe thấy sắc thái phẫn nộ trong giọng nói ông ta, giữ mình ở thế sẵn sàng tấn công.
Giọng nói từ những khối đá phía trên họ cất lên: "Chúng ta thật lãng phí thời gian ở đây, Stil ạ."
"Đây là con trai Công tước, " Stilgar quát lên. "Chắc chắn cậu bé chính là người mà Liet dặn chúng ta tìm kiếm."
"Nhưng... một đứa bé, Stil ạ."
"Công tước là người trưởng thành và chàng trai này đã sử dụng dùi gọi, " Stilgar nói. "Cậu ta gan dạ băng qua đường đi của shai-hulud."
Và Jessica nhận ra ông ta đã loại nàng ra khỏi suy nghĩ. Có phải ông ta đã tuyên án rồi?
"Chúng ta không có thời gian kiểm tra đâu, " giọng nói phía trên họ phản kháng.
"Nhưng cậu bé có thể là Lisan al-Gaib, " Stilgar nói.
Ông ta đang tìm một điềm báo! Jessica nghĩ.
"Nhưng còn mụ đàn bà, " giọng nói phía trên vang lên.
Jessica lại một lần nữa chuẩn bị sẵn sàng. Có mùi chết chóc trong giọng nói đó.
"Đúng vậy, mụ đàn bà, " Stilgar nói. "Và nước của cô ta."
"Ông biết luật lệ đó, " giọng nói từ những khối đá cất lên. "Những người không thể sống chung với sa mạc..."
"Yên lặng đi, " Stilgar nói. "Mỗi thời một khác."
"Liet đã ra lệnh việc này à?" giọng nói từ những khối đá hỏi.
"Anh đã nghe giọng nói của cielago, Jamis ạ, " Stilgar nói. "Tại sao anh ép tôi?"
Jessica thầm nghĩ: Cielago! manh mối ngôn ngữ mở ra những con đường hiểu biết rộng lớn: đây là ngôn ngữ của Ilm và Fiqh, và cielago có nghĩa là con dơi, một loài động vật nhỏ, có vú, biết bay. Giọng nói của cielago: bọn họ đã nhận được một thông điệp distrans bảo họ tìm kiếm Paul và nàng.
"Tôi chỉ nhắc nhở ông về trách nhiệm của ông thôi, ông bạn Stilgar ạ, " giọng nói phía trên cất lên.
"Trách nhiệm của tôi là sức mạnh của bộ tộc, " Stilgar nói. "Đó là trách nhiệm duy nhất của tôi. Tôi không cần ai nhắc nhở tôi về điều đó. Người đàn ông-cậu bé này khiến tôi quan tâm. Cậu ta đầy thịt. Cậu ta đã sống trên rất nhiều nước. Cậu ta đã sống bên ngoài mặt trời cha. Cậu ta không có đôi mắt ibad. Tuy nhiên cậu ta không nói hay hành động giống như loại người yếu đuối vùng pan. Cha cậu ta cũng không. Điều này có thể giải thích thế nào đây?"
"Chúng ta không thể ở lại đây tranh cãi suốt đêm, " giọng nói từ chỗ các khối đá cất lên. "Nếu một nhóm tuần tra..."
"Tôi sẽ không nhắc anh im lặng lần nữa đâu, Jamis ạ, " Stilgar nói.
Người đàn ông bên trên họ im lặng, nhưng Jessica nghe thấy tiếng anh ta di chuyển, nhảy phóc qua một hẻm núi rồi buông mình xuống nền vùng lòng chảo bên trái họ.
"Giọng nói của cielago ám chỉ rằng đối với chúng ta việc bảo vệ hai người bọn họ là có giá trị, " Stilgar nói. "Tôi có thể nhìn thấy khả năng trong người đàn ông-cậu bé mạnh mẽ này: cậu ta còn trẻ và có thể học hỏi. Nhưng còn cô thì thế nào, thưa cô?" Ông ta nhìn Jessica chằm chằm.
Lúc này mình đã ghi vào đầu giọng nói và hình dáng của ông ta, Jessica nghĩ. Mình có thể điều khiển ông ta bằng một từ, nhưng ông ta là người mạnh mẽ... nếu không bị yếu đi và vẫn có thể tự do hành động thì ông ta sẽ có giá trị hơn nhiều với chúng ta. Chúng ta sẽ thấy.
"Tôi là mẹ cậu bé này, " Jessica nói. "Theo một khía cạnh nào đó, cái sức mạnh mà ông khâm phục ở cậu bé là do tôi huấn luyện."
"Sức mạnh của một người đàn bà có thể là vô hạn, " Stilgar nói. "Chắc chắn nó nằm trong một Mẹ Chí tôn. Cô là Mẹ Chí tôn sao?"
Trong một lát, Jessica gạt những hàm ý trong câu hỏi sang một bên, trả lời chân thực, "Không."
"Cô có được huấn luyện theo cách thức của sa mạc không?"
"Không, nhưng nhiều người cho rằng nền tảng huấn luyện của tôi là có giá trị."
"Chúng tôi có những phán xét của riêng mình về giá trị, " Stilgar nói.
"Mỗi người đều có quyền có những phán xét của riêng mình, " nàng nói.
"Thật tốt là cô nhận ra lẽ phải, " Stilgar nói. "Chúng tôi không thể rề rà ở đây để kiểm tra cô, thưa cô. Cô có hiểu không? Chúng tôi không muốn cái bóng của cô ám chúng tôi. Tôi sẽ mang người đàn ông-cậu bé, con trai của cô đi, và cậu bé sẽ giành được sự ủng hộ của tôi, ẩn náu trong bộ tộc của tôi. Nhưng còn cô, thưa cô - cô có hiểu rằng chúng tôi làm vậy chẳng phải vì lợi ích của cá nhân ai? Đây là luật lệ, Istislah, vì quyền lợi chung. Như thế chưa đủ sao?"
Paul tiến về phía trước nửa bước. "Ông đang nói cái gì thế?"
Stilgar liếc nhanh về phía Paul, nhưng vẫn chú ý vào Jessica. "Trừ phi cô được huấn luyện kỹ lưỡng ngay từ bé để sống ở đây, còn nếu không, cô có thể mang sự phá hủy đến cho toàn thể một bộ tộc. Đó là luật lệ, và chúng tôi không thể đem theo một người vô dụng..."
Cử động đầu tiên của Jessica là sụp người xuống, giả vờ ngất trên mặt đất. Hành động này rõ là của một người yếu đuối từ hành tinh khác tới, và hiển nhiên làm trì hoãn phản ứng của đối phương. Nó mang lại cho nàng khoảng thời gian ngắn đủ để diễn giải một điều đã biết khi điều đó được phơi bày như một điều chưa biết. Nàng dịch người khi nhìn thấy vai phải của ông ta hạ xuống để lộ ra một vũ khí nằm trong những nếp áo choàng hướng vào vị trí mới của nàng. Một cú quay người, một đường chém từ cánh tay nàng, những chiếc áo choàng xoáy tít lẫn vào nhau, thế rồi nàng dựa vào đá trong khi đối phương bị kẹp chặt trước ngực nàng, hoàn toàn bất lực.
Cùng với chuyển động đầu tiên của mẹ, Paul lùi lại hai bước. Khi nàng tấn công, cậu lao vào những cái bóng. Gã đàn ông có râu chắn đường cậu đứng dậy, cúi nửa người né đòn, một tay cầm vũ khí đâm về phía trước. Paul thẳng tay đâm vào dưới xương ức hắn ta, nhảy sang một bên chặt vào đáy cổ của hắn, đoạt lấy vũ khí khi hắn ngã xuống.
Sau đó Paul lẩn vào trong những cái bóng, trườn lên phía trên giữa những khối đá, món vũ khí nhét vào khăn thắt lưng. Cậu đã nhận ra loại vũ khí này dù hình dạng của nó không quen thuộc - một loại vũ khí bắn phi tiêu tẩm độc, và nó nói lên nhiều điều về nơi này, thêm một manh mối nữa cho biết ở đây họ không sử dụng tấm chắn.
Bọn họ sẽ tập trung vào mẹ và gã Stilgar đó. Mẹ có thể xử lý được hắn ta. Ta phải đi đến một chỗ lợi thế an toàn, nơi ta có thể đe dọa chúng và cho mẹ thời gian trốn thoát.
Một loạt tiếng bật lách cách sắc nhọn vang lên từ vùng lòng chảo. Những mũi phi tiêu rít lên từ phía những khối đá bao quanh cậu. Một mũi chạm nhẹ vào áo choàng cậu. Cậu len vào một góc trong những khối đá, nhận thấy mình đang ở trong một khe nứt hẹp thẳng đứng, bèn bắt đầu dịch lần lần lên phía trên - lưng tì vào một vách khe nứt, chân tì vào vách kia - chầm chậm, yên lặng hết mức.
Tiếng gầm của Stilgar dội đến chỗ cậu: "Lùi lại, bọn chấy rận sâu bọ kia! Cô ta sẽ bẻ cổ ta nếu các ngươi tới gần!"
Giọng nói bên ngoài vùng lòng chảo cất lên: "Thằng bé trốn thoát rồi, Stil. Chúng ta..."
"Tất nhiên là nó trốn rồi, đồ óc cát... hừm! Nhẹ thôi nào, thưa cô!"
"Bảo bọn họ ngừng săn đuổi con ta ngay, " Jessica nói.
"Họ ngừng rồi, thưa cô. Cậu bé đã thoát như cô dự định. Các vị thần thánh vĩ đại dưới trần gian ơi! Sao cô không nói cô là một người khác thường và là một chiến binh?"
"Bảo người của ông lùi lại, " Jessica nói. "Bảo họ đi vào khu vực lòng chảo để tôi có thể nhìn thấy họ... và tốt hơn ông nên tin là tôi biết họ có bao nhiêu người."
Nàng nghĩ: Đây là khoảnh khắc nhạy cảm, nhưng nếu tên này có đầu óc sắc sảo như ta nghĩ, chúng ta sẽ có cơ hội.
Paul dịch lần lần lên phía trên, tìm thấy một cái rìa hẹp nơi cậu có thể ẩn mình, nhìn xuống vùng lòng chảo. Giọng Stilgar vọng lên chỗ cậu.
"Còn nếu tôi từ chối thì sao? Cô có thể... ừm! Hãy đi đi, thưa cô! Giờ thì chúng tôi không có ý hại cô đâu. Thánh thần ơi! Nếu cô có thể làm việc này ngay cả với người mạnh nhất của chúng tôi thì cô đáng giá gấp mười lần trọng lượng nước của cô."
Bây giờ đến bài kiểm tra lý trí, Jessica nghĩ. Nàng nói: "Ông hỏi về Lisan al-Gaib."
"Có thể cô chính là người trong truyền thuyết, " ông ta nói, "nhưng tôi sẽ tin điều đó khi nó được kiểm tra. Tất cả những gì tôi biết trong lúc này là cô tới đây với ngài Công tước ngu ngốc của cô... Á... ái! Này cô! Tôi không quan tâm cho dù cô có giết tôi! Ông ấy danh giá và dũng cảm, nhưng thật ngu ngốc khi tự đặt mình vào dưới nắm đấm của bọn Harkonnen!"
Im lặng.
Ngay sau đó Jessica nói: "Ông ấy không có lựa chọn nào khác, nhưng chúng ta sẽ không tranh cãi chuyện này. Bây giờ hãy bảo tên thuộc hạ đứng sau bụi cây đằng kia thôi ngay cái trò cố gắng chĩa vũ khí vào tôi đi, nếu không tôi sẽ xóa sổ vũ trụ của ông rồi sau đó xử lý hắn ta."
"Anh kia!" Stilgar gầm lên. "Làm như cô ta nói đi!"
"Nhưng, Stil..."
"Làm như cô ta nói, đồ sâu bọ, giun dế, đồ óc cát thằn lằn kia! Làm như cô ta nói, không thì ta sẽ giúp cô ta chặt chân tay ngươi! Ngươi không thể nhận ra giá trị của người đàn bà này à?"
Tên thuộc hạ núp ở bụi cây thẳng người lên từ nơi ẩn nấp che khuất một phần người hắn, hạ vũ khí xuống.
"Anh ta tuân theo rồi, " Stilgar nói.
"Bây giờ hãy giải thích rõ với các thuộc hạ của ông rằng ông muốn gì ở tôi, " Jessica nói. "Tôi không muốn có người trẻ tuổi nóng nảy nào lại gây ra một sai lầm ngu ngốc."
"Khi tiến vào thành phố và thị trấn, chúng tôi phải che giấu nguồn gốc của mình, hòa lẫn với bọn người sống ở pan và graben, " Stilgar nói. "Chúng tôi không mang theo vũ khí, vì dao pha lê là vật thiêng. Nhưng cô, cô có khả năng chiến đấu huyền thuật. Chúng tôi mới chỉ nghe nói về điều đó và còn nhiều người nghi ngờ, song người ta không thể nghi ngờ cái mình tận mắt chứng kiến. Cô đã khống chế được một người Fremen có vũ khí. Đây chính là thứ vũ khí mà có lục soát kỹ đến đâu cũng chẳng tìm ra."
Có tiếng xôn xao trong vùng lòng chảo khi những lời của Stilgar vọng xuống dưới đó.
"Và nếu tôi đồng ý dạy ông... cách chiến đấu huyền thuật này thì sao?"
"Tôi sẽ ủng hộ cô như ủng hộ con trai cô."
"Làm sao chúng tôi có thể tin lời hứa của ông là thành thực?"
Giọng Stilgar mất đi một chút sắc thái lập luận khôn khéo, nghe có vẻ hơi gay gắt: "Ở đây, thưa cô, chúng tôi không mang theo giấy làm giao kèo. Chúng tôi không đưa ra những lời hứa lúc chiều tối để rồi bội ước lúc rạng đông. Khi một người nói một điều gì, đó chính là giao kèo. Với tư cách thủ lĩnh, tôi đặt họ vào trong giao ước bằng lời nói của tôi. Hãy dạy chúng tôi cách chiến đấu huyền thuật này, rồi cô muốn nương náu ở chỗ chúng tôi bao lâu tùy ý. Nước của cô sẽ trộn lẫn với nước của chúng tôi."
"Ông có thể thay mặt cho tất cả người Fremen không?" Jessica hỏi.
"Trong thời điểm này, có thể là như vậy. Nhưng chỉ người anh trai Liet của tôi mới thay mặt cho tất cả người Fremen. Ở đây tôi chỉ hứa giữ bí mật. Người của tôi sẽ không nói về cô cho bất kỳ ai ở sietch khác. Bọn Harkonnen đã mang quân trở lại Xứ Cát và Công tước của cô đã chết. Người ta nói hai mẹ con cô đã chết trong trận bão Mẹ. Kẻ đi săn không tìm kiếm con mồi đã chết."
Đúng là như thế cũng an toàn, Jessica nghĩ. Nhưng những người này có các mối liên lạc tốt, tin tức có thể được truyền đi.
"Tôi chấp nhận sự đền ơn mà ông trao cho chúng tôi, " nàng nói.
Stilgar vẫn im lặng, và nàng gần như có thể nhìn thấy những suy nghĩ quay mòng mòng trong đầu ông ta, cảm thấy những chuyển dịch của các cơ bắp ông ta dưới tay nàng.
Ngay sau đó ông ta nói: "Tôi sẽ nói một lần nữa: tôi vừa trao giao kèo lời nói của bộ tộc này. Bây giờ người của tôi biết cô có giá trị thế nào với chúng tôi. Bọn Harkonnen có thể trao cho chúng tôi cái gì? Tự do ư? Hà hà! không, cô là taqwa, cái thu phục được chúng tôi hơn toàn bộ hương dược trong kho của bọn Harkonnen."
"Vậy tôi sẽ dạy ông cách chiến đấu của tôi, " Jessica nói, và nàng cảm thấy xúc cảm vô thức mãnh liệt mang tính lễ nghi trong lời của chính mình.
"Bây giờ cô sẽ thả tôi ra chứ?"
"Đúng thế, " Jessica nói. Nàng thả ông ta ra, bước sang một bên để nhìn rõ dải đất ven lòng chảo. Đây là thử thách mashed, nàng nghĩ. Nhưng Paul phải biết về chúng cho dù mình có chết cho sự hiểu biết của thằng bé.
Trong sự yên lặng chờ đợi, Paul dịch lần lần về phía trước để nhìn rõ hơn chỗ mẹ đứng. Trong khi di chuyển, cậu nghe thấy tiếng thở nặng nề, rồi bỗng im ắng, ở phía trên đầu cậu trong khe nứt hẹp thẳng đứng, và cậu cảm thấy ở đó có một cái bóng mờ mờ nổi lên dưới ánh sao.
Giọng Stilgar từ vùng lòng chảo vọng đến: "Này đứa trên kia! Đừng săn lùng thằng bé nữa. Nó xuống ngay bây giờ thôi."
Giọng nói của một chàng trai hay một cô gái phát ra từ bóng tối trên đầu Paul: "Nhưng mà Still, cậu ta không thể..."
"Ta đã nói để nó đó, Chani! Đồ dòng giống thằn lằn!"
Có tiếng thì thầm chửi rủa phát ra phía trên Paul và một giọng nói khe khẽ: "Gọi ta là dòng giống thằn lằn à!" Nhưng cái bóng lùi lại thoát ra khỏi tầm nhìn của cậu.
Paul lại chú ý vào vùng lòng chảo, nhận ra chuyển động như một cái bóng màu xám của Stilgar bên cạnh mẹ cậu.
"Lại đây nào, anh em, " Stilgar gọi. Ông ta quay sang Jessica. "Còn giờ thì tôi sẽ hỏi cô, liệu chúng tôi có thể chắc chắn đến đâu rằng cô sẽ thực hiện phần giao kèo của cô? Cô là người sống giữa đống giấy tờ và các giao kèo trống rỗng và những thứ..."
"Bene Gesserit chúng tôi giữ lời thề chẳng kém bất kỳ ai trong các ông đâu, " Jessica nói.
Bầu không khí im lặng kéo dài, rồi có nhiều tiếng xì xào: "Phù thủy Bene Gesserit!"
Paul rút vũ khí vừa đoạt được ra khỏi thắt lưng, nhắm vào cái bóng tối đen của Stilgar, nhưng Stilgar và đám thuộc hạ của ông ta vẫn đứng yên, nhìn Jessica chằm chằm.
"Đó chính là truyền thuyết, " ai đó nói.
"Nghe nói Shadout Mapes đã báo cáo về cô như vậy, " Stilgar nói. "Nhưng một chuyện hệ trọng đến thế thì cần phải kiểm tra. Nếu cô chính là Bene Gesserit trong truyền thuyết, Bene Gesserit có người con trai sẽ dẫn dắt chúng tôi tới thiên đường..." Ông ta nhún vai.
Jessica thở dài nghĩ: Vậy ra Missionaria Protectiva của chúng ta thậm chí đã gieo những cái van an toàn tín ngưỡng lên khắp chốn địa ngục này. Chà, tốt thôi... nó sẽ có ích, và họ làm thế cũng chỉ nhằm mục đích ấy.
Nàng nói: "Nhà tiên tri từng mang truyền thuyết này đến cho các ông, bà ta truyền lại nó theo sự trói buộc của karama và ijaz, sự huyền diệu và tính không thể bắt chước của lời tiên tri đó - điều này tôi biết. Ông có muốn một dấu hiệu không?"
Lỗ mũi ông ta phồng lên dưới ánh trăng. "Chúng tôi không thể chờ những nghi thức đó được nữa, " ông ta thì thầm.
Jessica nhớ lại một bản đồ mà Kynes đã chỉ cho nàng trong lúc sắp đặt những con đường chạy trốn khẩn cấp. Dường như chuyện đó đã từ rất lâu rồi. Trên bản đồ có một nơi tên là "Sietch Tabr", bên cạnh là ghi chú: "Stilgar."
"Có thể khi chúng ta tới Sietch Tabr, " nàng nói.
Tiết lộ này làm ông ta sửng sốt, và Jessica thầm nghĩ: Giá như ông ta biết những mánh lới mà chúng ta sử dụng! Chắc bà ta phải rất cừ, người đàn bà Bene Gesserit của Missionaria Protectiva ấy. Những người Fremen này đã được chuẩn bị rất kỹ càng để tin tưởng chúng ta.
Stilgar di chuyển khó nhọc. "Giờ thì chúng ta phải đi thôi."
Nàng gật đầu, để ông ta biết chính nàng cho phép họ đi.
Ông ta nhìn lên vách đá gần như nằm ngay chỗ rìa đá nơi Paul nấp. "Này cậu kia: cậu có thể xuống đây được rồi." Ông ta quay sang Jessica, nói bằng giọng hối tiếc: "Trong lúc leo trèo con trai cô gây tiếng ồn tới mức khó tin. Cậu bé còn phải học nhiều, kẻo rồi sẽ gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta, nhưng cậu còn trẻ mà."
"Chắc chắn chúng ta còn phải dạy nhau nhiều, " Jessica nói. "Trong lúc này, tốt nhất ông nên nghĩ đến việc đưa người của ông ra khỏi chỗ đó. Thằng con trai ồn ào của tôi đã khá thô bạo khi tước vũ khí anh ta đấy."
Stilgar quay phắt lại, mũ trùm lõng thõng phía sau đầu. "Ở đâu?"
"Sau những bụi cây kia kìa, " nàng chỉ tay.
Stilgar vỗ nhẹ vào hai tên thuộc hạ. "Ra chỗ đó xem." Ông ta liếc đám thuộc hạ của mình, nhận dạng họ. "Thiếu Jamis." Ông quay sang Jessica. "Cả con sói của cô cũng biết cách chiến đấu huyền thuật."
"Và ông sẽ thấy rằng con tôi chưa rời khỏi đó như ông ra lệnh đâu, " Jessica nói.
Hai thuộc hạ mà Stilgar cử đi đã quay lại, dìu theo ở giữa một người vừa loạng choạng vừa thở hổn hển. Stilgar khẽ liếc về phía họ rồi quay sang Jessica. "Con trai cô sẽ chỉ thi hành mệnh lệnh của cô, phải không? Tốt. Cậu ta biết kỷ luật đấy."
"Paul, con xuống đây được rồi, " Jessica nói.
Paul đứng lên, hiện ra trong vùng ánh trăng phía trên khe nứt nơi cậu ẩn trốn, nhét lại món vũ khí Fremen vào trong dải thắt lưng. Khi cậu quay lại, một dáng người khác xuất hiện từ những khối đá trước mặt cậu.
Dưới ánh trăng và ánh phản chiếu từ khối đá xám, Paul nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn vận áo choàng Fremen, một gương mặt khuất bóng nhìn cậu chăm chú từ dưới chiếc mũ trùm, và một trong những họng súng bắn phi tiêu chĩa vào cậu từ một nếp áo choàng.
"Tôi là Chani, con gái Liet."
Giọng nói du dương, nghe có vẻ vừa nói vừa cười.
"Lẽ ra tôi không được để cho anh làm hại người của tôi, " cô ta nói.
Paul nuốt nước bọt. Dáng người đứng trước mặt cậu quay về phía ánh trăng và cậu nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, hai hố mắt đen sẫm. Sự thân thuộc của khuôn mặt đó, các đường nét nằm trong vô số cảnh tiên tri cậu đã nhìn thấy trước kia, nó làm Paul sửng sốt không nói lên lời. Cậu nhớ lại mình đã làm ra vẻ tự tin một cách đầy giận dữ khi mô tả gương mặt từ một giấc mơ này với Mẹ Chí tôn Gaius Helen Mohiam rồi nói: "Ta sẽ gặp cô ấy."
Và đây là gương mặt đó, nhưng không phải trong cuộc gặp mà cậu từng mơ thấy.
"Anh ồn ào như ngài shai-hulud trong cơn thịnh nộ, " cô gái nói. "Và anh lên đây bằng con đường khó đi nhất. Theo tôi nào, tôi sẽ chỉ cho anh con đường dễ xuống hơn."
Cậu trườn ra ngoài khe nứt, theo sau chiếc áo choàng xoáy tít của cô gái, đi qua một khung cảnh gập ghềnh. Cô gái di chuyển như con linh dương, nhảy thoăn thoắt qua những khối đá. Paul cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, thầm cảm ơn bóng tối.
Cô gái kia! Cô ấy giống như một cú chạm của số phận. Cậu cảm thấy mình như bị cuốn vào một con sóng, hòa điệu với một chuyển động nâng bổng toàn bộ cảm xúc của cậu.
Ngay sau đó họ đã đứng giữa nhóm người Fremen trên nền vùng lòng chảo.
Jessica gượng cười với Paul, nhưng nàng nói với Stilgar: "Đây sẽ là một sự trao đổi tốt những bài học. Tôi hy vọng ông và người của ông không tức giận vì sự thô bạo của chúng tôi. Điều đó dường như... cần thiết. Các ông suýt nữa đã... phạm sai lầm."
"Giúp một người thoát khỏi sai lầm là một món quà của thiên đường, " Stilgar nói. Ông ta đưa tay trái chạm vào môi, tay kia rút vũ khí từ khăn thắt lưng của Paul ra, ném nó cho một thuộc hạ. "Cậu bé, cậu sẽ có súng lục maula của chính mình khi cậu xứng đáng."
Paul định nói, rồi lại ngập ngừng, nhớ lại lời mẹ dạy: "Lúc bắt đầu là thời điểm cực kỳ nhạy cảm."
"Con trai tôi đã có những vũ khí nó cần, " Jessica nói. Nàng nhìn Stilgar chòng chọc, buộc ông ta phải nghĩ làm thế nào mà Paul đoạt được khẩu súng.
Stilgar liếc về phía tên thuộc hạ bị Paul đánh bại - Jamis. Anh ta đứng một bên, đầu cúi xuống, thở nặng nề. "Cô là một người khó tính, " Stilgar nói. Ông ta đưa bàn tay về phía một thuộc hạ, bật ngón tay. "Kushti bakka te."
Lại ngôn ngữ Chakobsa, Jessica nghĩ.
Tên thuộc hạ ấn hai mảnh vải sáng màu hình vuông vào tay Stilgar. Stilgar luồn chúng qua các ngón tay, quấn một mảnh quanh cổ Jessica bên dưới mũ trùm của nàng, quấn mảnh kia quanh cổ Paul theo cùng một cách.
"Bây giờ hai người đã quấn khăn bakka, " ông nói. "Nếu chúng ta tách nhau ra, người khác nhìn vào đó sẽ nhận ra hai người thuộc sietch của Stilgar. Chúng ta sẽ nói về vũ khí vào dịp khác."
Ông đi vào giữa nhóm thuộc hạ, duyệt quân, trao chiếc ba lô đựng bộ Fremkit của Paul cho một thuộc hạ mang.
Bakka, Jessica nghĩ, nhận ra thuật ngữ tín ngưỡng này: bakka - người khóc mướn. Nàng cảm nhận được biểu tượng chiếc khăn hợp nhất nhóm người này lại như thế nào. Tại sao việc khóc mướn lại gắn kết họ với nhau? nàng tự hỏi.
Stilgar đi tới chỗ cô gái đã làm Paul bối rối, nói: "Chani, bảo vệ người đàn ông-cậu bé này nhé. Đừng để cậu ta vướng vào rắc rối."
Chani chạm vào tay Paul. "Đi nào, chàng trai-cậu bé."
Paul giấu cơn giận trong giọng mình, cậu nói: "Tên tôi là Paul. Thật tốt nếu các vị..."
"Chúng tôi sẽ tặng anh một cái tên, chàng trai ạ, " Stilgar nói. "Trong mùa sát hạch mihna, ở bài kiểm tra aql."
Bài kiểm tra lý trí, Jessica diễn dịch. Cái nhu cầu đột ngột cần khẳng định uy lực của Paul nhấn chìm mọi suy nghĩ khác, và nàng quát lên: "Con trai tôi đã trải qua thử thách với gom jabbar!"
Trong sự yên lặng sau đó, nàng biết nàng đã đánh trúng tim họ.
"Có nhiều điều chúng ta vẫn chưa biết về nhau, " Stilgar nói. "Nhưng chúng ta lần lữa quá lâu rồi. Không được để cho Mặt trời Ban ngày tìm thấy chúng ta ở ngoài trời." Ông ta qua chỗ tên thuộc hạ bị Paul đánh bại, nói, "Jamis, anh có đi được không?"
Một tiếng làu bàu trả lời ông ta. "Hắn làm tôi ngạc nhiên, vậy đấy. Đó chỉ là tai nạn thôi. Tôi vẫn đi được."
"Không phải tai nạn, " Stilgar nói. "Tôi sẽ buộc anh phải chịu trách nhiệm với Chani về sự an toàn của chàng trai này, Jamis ạ. Những người này được tôi ủng hộ."
Jessica nhìn chằm chằm người đàn ông đó, Jamis. Giọng anh ta chính là giọng của người núp trong những khối đá tranh cãi với Stilgar. Giọng anh ta chính là giọng nói nhuốm mùi chết chóc. Và Stilgar đã thấy cần phải gia tăng cường độ trong mệnh lệnh của mình với tay Jamis này.
Stilgar khẽ liếc mắt thăm dò đám thuộc hạ, ra hiệu cho hai người bước ra. "Larus và Farrukh, hai người hãy xóa các dấu vết của chúng ta. Làm sao để chúng ta rời đi không để lại chút dấu vết nào. Làm cẩn thận vào - chúng ta có kèm hai người chưa được huấn luyện." Ông ta quay người, giơ tay lên chỉ vào vùng lòng chảo. "Đi theo đội hình, có bảo vệ hai bên sườn - đi nào. Chúng ta phải tới Hang Đỉnh Núi trước khi trời sáng."
Jessica bước tới cạnh Stilgar, đếm đầu người. Có bốn mươi người Fremen - cộng cả nàng và Paul thành bốn mươi hai. Và nàng nghĩ: Họ đi như một đại đội vũ trang - kể cả cô gái, Chani.
Paul chiếm một chỗ trong hàng đằng sau Chani. Cậu đã dằn được cảm giác bực bội khi bị cô gái này quản thúc. Bây giờ trong tâm trí cậu là cái ký ức được gợi lại khi mẹ cậu quát lên: "Con trai tôi đã trải qua thử thách với gom jabbar!" Cậu thấy bàn tay mình ngứa râm ran khi nhớ lại cơn đau.
"Đi đến đâu thì quan sát kỹ đến đấy, " Chani nói khẽ. "Đừng chạm vào bụi cây, kẻo rồi anh sẽ để lại một sợi chỉ làm lộ đường đi của chúng ta."
Paul nuốt nước bọt, gật đầu.
Jessica lắng nghe những tiếng động của đoàn người, nghe tiếng bước chân của nàng và của Paul, ngạc nhiên trước cách di chuyển của người Fremen. Họ có bốn mươi người đi qua vùng lòng chảo tới đây mà chỉ gây ra những tiếng động rất tự nhiên đối với nơi này - những con thuyền ma, áo choàng của họ lướt êm ru qua những bóng đen. Đích đến của họ là Sietch Tabr - sietch của Stilgar.
Nàng chuyển hướng suy nghĩ vào cái từ nằm trong tâm trí: sietch. Đó là một từ Chakobsa, thứ ngôn ngữ đi săn cổ xưa, không hề thay đổi sau bao thế kỷ. Sietch: một nơi tụ họp những khi nguy hiểm. Những hàm ý sâu xa của từ này và của ngôn ngữ đó chỉ đang bắt đầu được nàng ghi vào đầu khi sự căng thẳng của cuộc chạm trán qua đi.
"Chúng ta đi rất tốt, " Stilgar nói. "Với đặc ân của Shai-hulud, chúng ta sẽ tới Hang Đỉnh Núi trước khi trời sáng."
Jessica gật đầu, cố gắng giữ sức, cảm thấy nỗi mệt mỏi khủng khiếp mà nàng đã ngăn không cho nó bén được vào nàng nhờ sức mạnh của ý chí... và, nàng thừa nhận: bằng sức mạnh của nỗi phấn khích cực độ. Tâm trí nàng tập trung vào giá trị của đoàn người này, nhận ra những gì biểu lộ ở đây về văn hóa của người Fremen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận