Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 1040

Chương 1040 

Tiêu Hòa thuận miệng hỏi: "Các anh cũng có đãi ngộ tốt chứ? Mặc dù ở trên đảo nhưng chắc vẫn có thể liên lạc với gia đình thường xuyên nhỉ?" 

  

"Làm gì được chứ? Ở đây không có tín hiệu, từ khi tôi đến đây làm việc, đã hai năm không có liên lạc với thế giới bên ngoài rồi." 

  

Nghe vậy, Tiêu Hòa ngạc nhiên chỉ tay về phía cột thu sóng ở cách đó không xa. 

  

"Cái cột thu sóng kia không dùng được sao?" 

  

Đội bảo vệ hạ giọng giải thích: "Chỉ có nhân viên chính thức mới được dùng, mấy bảo vệ cỏn con như chúng tôi làm sao có tư cách dùng được?" 

  

Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, cười hề hề. 

"Dùng được là tốt rồi." 

  

Vì cách bờ quá xa nên mấy đảo nhỏ xung quanh gần như không có sóng, Đảo Sương Mù cũng vậy. 

  

Từ khi điện thoại vệ tinh bị hỏng, Tiêu Hòa liên tục tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài, sau khi phát hiện ra Quang Minh Sinh Vật xây dựng phòng thí nghiệm ở đây, cô nghĩ ngay đến tín hiệu. 

  

Một phòng thí nghiệm lớn như vậy, chắc chắn phải luôn liên lạc với công ty, bất kể bằng cách nào, cô đều muốn mượn đường tín hiệu của bọn họ. 

  

"Đãi ngộ làm việc thực sự không tệ, chỉ là hơi..." 

  

Đội bảo vệ không biết nhớ ra điều gì, thở dài: "Một thời gian nữa là tôi nghỉ rồi, sống không nổi nữa." 

  

Nói xong, anh ta không muốn nói tiếp, dẫn mọi người vào phòng bảo vệ ngồi. 

  

"Mọi người chờ ở đây một lát, tôi đi hỏi người phụ trách." Nói rồi, anh ta hỏi Tiêu Hòa: "Cô có muốn đi cùng tôi không? Nếu năn nỉ, có lẽ công ty sẽ mềm lòng." 

  

Vừa nãy Tiêu Hòa còn tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng bây giờ lại lắc đầu. "Không cần, tôi đợi ở đây là được." 

  

Người kia gật đầu, để lại hai nhân viên bảo vệ khác trông coi, còn mình nhanh chóng quay người rời đi. 

  

Mọi người ngồi im trong phòng bảo vệ. 

Tiêu Hòa ngồi trên ghế sofa, đưa mắt ra hiệu với Từ Nhất Chu ngồi đối diện. 

  

Từ Nhất Chu vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cơ thể đã vào tư thế sẵn sàng. 

  

"Ái da——" 

  

Một tiếng hét thảm đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của phòng bảo vệ. 

  

Từ Nhất Chu toàn thân run rẩy ngã xuống đất, kỹ thuật diễn xuất của diễn viên thực lực được phát huy đến mức cực hạn, mặt tái mét, trán cũng rịn ra mồ hôi, biểu cảm đau đớn khiến người khác kinh hãi. 

  

Hai nhân viên bảo vệ thấy vậy thì sợ đến hồn vía lên mây. 

  

"Sao thế?" 

  

Từ Nhất Chu đau đớn co ro cả người, không nói được gì. 

  

Lúc này, Tiêu Hòa nhanh chóng tiến lên, kiểm tra một lượt: "Có thể là tái phát bệnh, trên đảo có phòng y tế không? Nhanh đưa cậu ấy đến đó để điều trị, không thì sẽ xảy ra chuyện!" 

  

Nghe vậy, nhân viên bảo vệ có chút do dự, nhưng một giây sau lại thấy Từ Nhất Chu nôn ra bọt, ngay cả môi cũng chuyển sang màu tím tái, như thể chỉ một giây nữa là sẽ tắt thở. 

  

"Tôi đưa anh ta đi, mấy người đừng chạy lung tung!" 

  

Nói xong, hai nhân viên bảo vệ cùng nhau khiêng Từ Nhất Chu trên mặt đất lên, nhanh chóng đi ra ngoài  

  

Trước khi đi còn khóa chặt cửa phòng bảo vệ từ bên ngoài, mới yên tâm đưa người đến phòng y tế. 

  

Sau khi họ rời đi, vẻ mặt hoảng loạn lúc nãy của Tiêu Hòa và những người khác đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, kinh ngạc nhìn cánh cửa lớn. 

  

"Diễn xuất của Từ Nhất Chu chân thực ghê." 

  

"Thậm chí còn có thể diễn ra cả mồ hôi! Thực lực của diễn viên đỉnh lưu là vậy sao?" 

  

"Nhưng giờ chúng ta làm sao ra ngoài được?" 

  

Mọi người đang nói chuyện thì Tiêu Hòa đi đến cửa, giả vờ móc ba lô rồi nhanh chóng lấy tua vít và cờ lê từ không gian ra, nhanh chóng thao tác trên cánh cửa. 

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận