Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 217

Chương 217 

Năm năm trước Giang Diệp đã xông pha trong giới âm nhạc, từ một người mới, anh đã chiến đấu liên tục để trở thành đỉnh lưu, từng chứng kiến vô số cuộc đấu đá ngầm, sau đó thành công lui về hậu trường, cũng đã trải qua rất nhiều thất bại và áp bức, cuối cùng mới có được ngày hôm nay. 

  

Anh không hề ngây thơ chút nào. 

  

Lần đầu tiên bị người khác khuyên bảo như vậy, Giang Diệp có hơi bối rối. 

  

"Cái gì?" 

  

Tiêu Hòa còn tưởng anh quá ngây thơ nên không hiểu, bất đắc dĩ, đành nói: "Thôi, anh không cần lo lắng, có tôi ở đây, nguy hiểm nào cũng không thể làm hại anh được." 

  

Cô là một người rất bảo vệ thức ăn. 

  

Nghĩa đen. 

  

Giang Diệp nghe vậy, hỏi: "Có thể có nguy hiểm gì?" 

  

"Rất nhiều." 

  

Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn mặt anh: "Đặc biệt là một chàng trai trẻ đẹp như anh, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình. Họ không giống tôi, tôi chỉ cần nhìn thôi là được, nhưng có người sẽ động tay động chân." 

  

Đặc biệt là ở mạt thế, người như Giang Diệp chính là một miếng mồi ngon. 

  

Những người khác không chính trực như cô. 

  

Nghe vậy, Giang Diệp đầu tiên là sửng sốt, sau đó nụ cười trên mặt từ từ nở rộng, không nhịn được cúi đầu cười. 

  

"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý." 

  

Anh có vẻ rất vui vẻ, cười một lúc, thấy trong bát của Tiêu Hòa vẫn là cơm trắng, hôm nay cô vẫn không mua một món ăn nào. 

  

"Cô không ăn thức ăn sao?" 

  

Có vẻ như mỗi lần ăn cơm cùng anh, Tiêu Hòa đều không mua thức ăn, nhưng kỳ lạ là không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của cô. 

  

Tiêu Hòa lắc đầu: "Có anh ở đây, không cần thức ăn." 

  

Nói xong lại nhìn anh thật sâu, bưng một bát cơm, ăn ngấu nghiến. 

  

Giang Diệp không khỏi có chút lo lắng. 

  

Ăn như vậy mãi, cũng không biết có bị thiếu chất dinh dưỡng không. 

  

Nếu lần sau ăn cơm, anh mang theo vài món ăn, không biết Tiêu Hòa có chấp nhận không nhỉ? 

  

Giang Diệp bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ được một nửa, đột nhiên sửng sốt, muộn màng phát hiện ra không ổn. 

  

Anh vậy mà lại lo lắng cho sức khỏe của Tiêu Hòa, thậm chí còn muốn nấu cơm cho cô. 

  

So với việc cùng nhau ăn cơm, rõ ràng là có chút quá giới hạn. 

  

Không biết từ lúc nào, anh đã bắt đầu mong chờ cùng Tiêu Hòa đi ăn cơm ở nhà ăn, nhìn cô vừa nhìn mình vừa ăn cơm. 

  

Những bức ảnh chuẩn bị cho cô trên điện thoại đã sớm lấp đầy một album ảnh, chỉ sợ cô đi công tác không có cơm ăn, có thể dùng đến bất cứ lúc nào. 

  

Giang Diệp càng nghĩ càng kinh ngạc. 

  

Anh nhìn Tiêu Hòa đang ăn ngấu nghiến trước mặt, vì phát hiện này mà tốc độ đập của trái tim bắt đầu tăng nhanh không kiểm soát. 

  

Trước đây không nhận ra, cũng không thấy có gì. 

  

Nhưng một khi nhận ra điểm này, sự thích thú và vui mừng bắt đầu điên cuồng tăng mạnh, không ngờ rằng trong vô thức anh đã tích tụ được nhiều niềm vui tới vậy! 

  

Anh hình như đã thích Tiêu Hòa rồi. 

  

Giang Diệp nghĩ. 

  

Nhưng Tiêu Hòa, hình như vẫn coi anh là một món ăn. 

  

Bởi vì hôm nay anh mặc áo khoác màu xanh nhạt, nên trong mắt Tiêu Hòa, hôm nay anh ấy rất có thể là một đĩa cải thìa trắng nõn. 

  

Giang Diệp cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, có chút bất lực. 

  

Đang nghĩ, phát hiện tốc độ ăn cơm của Tiêu Hòa dần chậm lại, Giang Diệp nhanh chóng giơ tay cởi áo khoác, để lộ chiếc áo phông bên trong. 

  

Trên ngực chiếc áo phông đó in hình một quả trứng ốp la. 

  

Cải thìa trắng nõn ngay lập tức biến thành trứng ốp la! 

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận