Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 311

Chương 311 

Anh Kiếm đứng bên cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Nghệ sĩ dưới trướng em tính cách đúng là trái ngược nhau, có người sợ Tiểu Quai, có người lại đặc biệt thích nó đến thế?" 

  

Tiêu Hòa chậm rãi nói: "Đây cũng là lần đầu em thấy có người thích Tiểu Quai đến vậy." 

  

Đang nói thì một chiếc xe từ đầu bên kia đường chậm rãi chạy tới. 

  

Tiêu Hòa tưởng rằng việc cổ vũ động viên mà Từ Nhất Chu nói là đến tận nơi vỗ vai Chung Tử Xuyên, nói vài câu động viên rồi rời đi. 

  

Với độ nổi tiếng hiện tại của họ, nếu lộ mặt vào lúc này thì vừa vặn có thể giúp chương trình tăng thêm độ hot, vì vậy cô mới đồng ý. 

  

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe đó, Tiêu Hòa đã cảm thấy có gì đó không ổn. 

  

Xe còn chưa đến gần, Tiêu Hòa đã phát hiện ra hình dáng chiếc xe hơi lòe loẹt. 

Nhìn kỹ lại thì ra trên thân xe có dán mấy tấm áp phích cỡ lớn của Chung Tử Xuyên, cả một chiếc xe đều là như vậy! 

  

Vừa nhìn thấy cảnh này, lòng Tiêu Hòa khẽ chùng xuống, giây tiếp theo, cô phát hiện trên nóc xe còn lắp một chiếc loa, bên trong không ngừng phát ra giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ của Hoắc An. 

  

"Hãy ủng hộ Chung Tử Xuyên! Hãy ủng hộ sư đệ của chúng tôi Chung Tử Xuyên! Cậu ấy sắp lên chương trình rồi! Xin mọi người hãy quan tâm nhiều hơn..." 

  

Liên tục phát lại. 

  

Âm thanh của loa rất lớn, vang vọng khắp cảng. 

  

Chiếc xe cứ thế đi tới, mọi người trên đường đều há hốc mồm, nhìn họ bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên. 

  

Toàn bộ ê-kíp chương trình "Cầu Sinh" đều sửng sốt, lần lượt dừng tay khỏi công việc. 

  

Lúc này, xe chậm rãi dừng lại ở cảng. 

  

Cửa xe mở ra, Hoắc An, Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả từ trong xe bước xuống, tay cầm trống nhỏ, chũm chọe, vừa đi vừa đánh trống khua chiêng, vô cùng khoa trương đi đến trước mặt Chung Tử Xuyên. 

  

"Thế nào? Để cổ vũ động viên cậu, chúng tôi còn đặc biệt sắm sửa bộ đồ nghề này!" 

  

Chung Tử Xuyên từ lúc ba người xuất hiện đã cứng đờ cả người, suýt nữa thì hóa đá tại chỗ, không dám cử động. 

  

Thấy ba người đến gần, cậu ta cảm thấy như toàn bộ người trong cảng đèu đang nhìn mình, trong nháy mắt căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, ôm đầu, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui vào. 

  

Bệnh sợ xã hội tái phát. 

  

Sợ quá! 

  

Ba người Hoắc An gây ra động tĩnh còn lớn hơn cả ba trăm người. 

  

Ê-kíp chương trình vốn định đi một cách kín tiếng, nhưng trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của cả cảng, đặc biệt là Chung Tử Xuyên đứng trước mặt. 

  

Bây giờ cậu ta còn thấy xấu hổ hơn cả hồi nhỏ bị bố mẹ bắt biểu diễn tài lẻ trước mặt tất cả họ hàng vào dịp Tết, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đau khổ. 

  

"Hãy ủng hộ Chung Tử Xuyên! Hãy ủng hộ Chung Tử Xuyên!" 

  

Tiếng của Hoắc An trên xe vẫn không ngừng phát lại, khiến bầu không khí ngượng ngùng tại hiện trường lại được nâng lên một tầm cao mới. 

  

Đây đã không còn là sợ xã hội nữa, mà là chết vì xấu hổ rồi. 

  

Ngay khi họ chuẩn bị tiếp tục hành động thì Tiêu Hòa cuối cùng cũng lên tiếng ngăn lại. 

"Để cho sư đệ các cậu một con đường sống đi." 

  

Nghe vậy, mọi người mới để ý thấy tình trạng của Chung Tử Xuyên không ổn. 

  

"Cậu ấy sao vậy?" 

  

Tiêu Hòa: "Hành động của các cậu suýt nữa thì tiễn cậu ấy đi luôn rồi." 

  

Hoắc An và những người khác vội vàng vứt bỏ những thứ trên tay. 

  

"Bọn em chỉ muốn cổ vũ cậu ấy, động viên tinh thần thôi mà." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận