Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 464

Chương 464 

Đi một mạch đến phòng họp. 

  

"Ở trong đó." Anh Kiếm nói nhỏ: "Người bên trong là một tên vô lại, em chú ý một chút." 

  

Nói xong, anh ta đẩy cửa phòng họp ra. 

  

William dường như cảm thấy bầu không khí lúc này có chút căng thẳng, nó tò mò thò đầu vào trong nhìn. 

  

Ngay khi nhìn thấy người bên trong, cơ thể nó đột nhiên run lên, cái đuôi đang vẫy qua vẫy lại hạ xuống, đôi mắt xanh biếc trong nháy mắt bùng lên ánh sáng giận dữ, sự căm hận cuồn cuộn ập đến. 

  

Chưa đợi Tiêu Hòa và anh Kiếm lên tiếng, con chó sói đã lao ra ngoài. 

  

Sau khi được huấn luyện đặc biệt, William đã trở nên hiền lành hơn hẳn, rất ít khi xuất hiện tình trạng tấn công người như vậy. 

  

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng họp, nó như thể đột nhiên trở về trạng thái của vài tháng trước, toàn thân dựng ngược lông, tiếng gầm gừ trong cổ họng không ngừng, tràn đầy sự thù địch và tức giận. 

  

Nó lao thẳng tới, đè ngã người đàn ông trung niên xuống đất, nhe hàm răng sắc nhọn, định cắn xé người đàn ông. 

  

"William!" 

  

Tiêu Hòa vội vàng hét lên, William như không có phản ứng. 

  

Cô nhanh chóng bước tới, đặt tay lên lưng William, nhẹ nhàng vuốt ve: "Không sao rồi." 

  

Giọng điệu của Tiêu Hòa dịu dàng chưa từng có. 

  

Dưới sự an ủi của cô, con chó sói vốn đang giận dữ dần dần bình tĩnh lại, nhưng ngọn lửa trong mắt vẫn chưa tan, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. 

  

Còn người đàn ông trung niên bị nó đè dưới đất lúc này đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, hét lớn. 

  

"Chó điên! Cô mau dắt nó đi! Con chó chết tiệt này, đến cả tôi mà nó cũng dám cắn! Đợi về tao sẽ xử lý mày!" 

  

Ông ta vừa chửi vừa đứng dậy, thân hình hơi mập mạp rõ ràng là thiếu vận động, lúc đứng lên còn loạng choạng mấy lần, thở hổn hển, mái tóc bết dính rũ xuống trán, mặt đỏ bừng, rõ ràng là tướng mạo của người nghiện rượu lâu năm. 

  

Lúc này, đôi mắt tam giác của ông ta giận dữ nhìn William, không tìm ra được chút yêu thương nào dành cho thú cưng. 

  

Anh Kiếm mặt mày không vui đi tới. 

  

Không rõ là vì hành động tấn công của William, hay vì lời chửi bới không kiêng nể của người đàn ông kia. 

  

"Giới thiệu một chút, đây là Chu Hạo, ông ta tuyên bố William là di sản mà chú ông ta để lại, muốn mang nó về." 

  

"Tuyên bố là sao? Rõ ràng nó là của tôi!" 

Chu Hạo hùng hổ nói: "Chú tôi mới mất năm ngoái, tôi là người thân duy nhất của chú ấy, tài sản của chú ấy đương nhiên là tôi thừa kế, bao gồm cả con chó này, các người cũng đã thấy ảnh rồi, có thể để William đi theo tôi không?" 

  

Ông ta vừa dứt lời, William lại phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, nếu không phải Tiêu Hòa kéo lại, có lẽ nó đã lao tới rồi. 

  

Tiêu Hòa vừa vuốt ve đầu nó để an ủi, vừa bình tĩnh lên tiếng: "William là tôi nhặt được ở bãi rác." 

  

Chu Hạo xoa xoa mũi, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Ồ, là tôi vô tình làm mất, lúc đó tôi bận xử lý hậu sự cho chú tôi, ai ngờ nó lại tự chạy ra ngoài." 

  

Nói đến đây, ông ta nhìn anh Kiếm và Tiêu Hòa, rồi thở dài, vẻ mặt tràn đầy đau buồn. 

"Nửa năm nó đi lạc, tôi vẫn luôn tìm kiếm nó, không biết đã tốn bao nhiêu công sức, đến ngủ cũng không ngon, nếu không phải vô tình xem tivi, tôi căn bản không biết William đã bị các người nhặt được. William, cuối cùng con cũng có thể về nhà với bố rồi." 

  

Vừa nói, Chu Hạo định chạm vào William để thể hiện tình cảm sâu đậm giữa họ, nhưng vừa mới giơ tay lên, William lập tức nhe răng, dọa ông ta vội vàng rụt tay lại. 

  

Miệng lẩm bẩm chửi một câu, sau đó cười ngượng ngùng với Tiêu Hòa: "Chúng tôi đã lâu không gặp, có thể nó không nhớ tôi nữa." 

  

"Ký ức của loài chó rất tốt, nhiều chuyện có thể nhớ cả đời." Tiêu Hòa nói. 

  

Nghe vậy, Chu Hạo không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn, rồi lại nói: "Tôi đã đưa các người xem ảnh rồi, đúng là con chó đó, bây giờ các người có thể trả lại William cho tôi được chưa? Nó là di vật của chú tôi, tôi đã hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt." 

  

Ông ta nói như sắp khóc đến nơi nhưng Tiêu Hòa lại không hề cảm động. 

  

"Trong ảnh đúng là William, nhưng tôi không thể trả lại cho ông." 

  

"Tại sao?" Chu Hạo lập tức kích động. 

  

Tiêu Hòa: "Khi tôi nhặt được nó, trên người William có vết thương, bác sĩ thú y phán đoán rất có thể là bị ngược đãi." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận