Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 473

Chương 473 

Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa nhanh chóng lật báo cáo trong tay, dưới cùng có ghi lời đề nghị của pháp y: 

  

[Phía sau đầu người chết có vết thương do va chạm, trên người phát hiện nhiều vết thương do va chạm để lại nhưng bệnh án của người chết không đề cập đến bất kỳ bệnh nào có thể khiến người ta ngất xỉu, đề nghị tiến hành khám nghiệm tử thi thêm, điều tra xem có tiền sử bệnh ẩn nào khác không.] 

  

Khi ông Chu xảy ra chuyện, cảnh sát kết hợp với lời khai của Chu Hạo suy đoán, ông Chu là trong lúc lên cầu thang bị ngất xỉu nên vô tình ngã xuống. 

  

Nhưng theo kết quả kiểm tra sơ bộ của pháp y, ông Chu cơ thể khỏe mạnh, bệnh án cũng cho thấy ông không mắc bất kỳ bệnh nào có thể dẫn đến hôn mê, vậy tại sao ông lại đột nhiên ngã xuống cầu thang? 

  

Chỉ cần tiến hành khám nghiệm tử thi thêm là có thể phát hiện ra manh mối. 

  

Nhưng ngay lúc này, yêu cầu khám nghiệm tử thi đã bị Chu Hạo từ chối. 

  

"Người này chắc chắn có vấn đề!" Ôn Khả Khả quả quyết nói, chỉ vào đầu mình: "Em có thể lấy đầu mình ra đảm bảo." 

  

Tiêu Hòa khẽ gật đầu. 

  

Lúc đầu cô nghi ngờ điểm này nên mới để Ôn Khả Khả đi điều tra. 

  

Không ngờ, cô ấy thực sự tìm được bằng chứng. 

  

Ôn Khả Khả tiến lại gần hỏi: "Có những thứ này, chúng ta có thể đón William về không?" 

  

"Vẫn chưa đủ." 

  

Bây giờ di thể của ông Chu đã bị hỏa táng, bằng chứng lớn nhất đã bị tiêu hủy, bây giờ chỉ có thể xem tình hình bên phía Chu Hạo. 

  

Đang nghĩ, Ôn Khả Khả lo lắng nói: "Đội trưởng, William chỉ là một con chó đi theo Chu Hạo, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" 

  

Tiêu Hòa cười: "Không đâu, tôi đã phái vệ sĩ đi theo rồi." 

  

Ánh trăng mờ ảo, những ngày mưa liên miên làm cho những đám mây đen trên bầu trời chồng chất, ngay cả các vì sao cũng bị che khuất không thấy đâu. 

  

Gió đêm lay động lá cây xào xạc, sắp mưa rồi. 

  

Trong bóng tối che phủ, một cái bóng to tròn ngồi trên cành cây, bất động, gần như hòa làm một với môi trường xung quanh, chỉ có đôi mắt tròn xoe như hạt đậu xanh là thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng yếu ớt, không ngừng quan sát căn biệt thự bẩn thỉu trước mắt. 

  

Khi William bị đưa đi, Tiểu Quai đã nhận được lệnh đi theo. 

  

Nó vẫy cái đuôi dài khỏe mạnh sau lưng, nếu Chu Hạo dám động thủ với William, nó sẽ trực tiếp đánh chết tên khốn đó. 

  

Nhưng cũng giống như Tiêu Hòa dự đoán, Chu Hạo bây giờ đã coi William như cây hái ra tiền, không dám động thủ nữa, mà là tiếp đãi tử tế. 

  

Hơn nữa từ khi về đến nhà, ômh ta đã chìm trong cơn cuồng hỉ, trước tiên là để huấn luyện viên chó nhốt William vào lồng chó đã chuẩn bị sẵn, sau đó bắt đầu mơ tưởng đến việc lợi dụng độ nổi tiếng của William để kiếm tiền, trở thành triệu phú. 

  

Ông ta thậm chí còn gọi điện cho từng người quen, khoe khoang rằng mình sắp phát tài rồi. 

  

Gọi điện xong lại bắt đầu uống rượu, uống đến tận khi trời tối. 

  

Lúc này, trong biệt thự vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười ngông cuồng của Chu Hạo sau khi say rượu. 

  

Tiểu Quai nhìn một lúc, lại quay đầu nhìn về phía William trong sân. 

  

Trở lại ngôi nhà này, một lần nữa đối mặt với Chu Hạo mà nó căm ghét nhất, lần này nó lại biểu hiện ra vô cùng bình tĩnh, không nổi giận, không tấn công, chỉ nằm im trong lồng, ngay cả khi Chu Hạo đến gần, nó cũng không có phản ứng. 

  

Tư thế oai vệ thường ngày không còn nữa, dường như ngay cả màu lông trên người cũng xỉn đi, cái đuôi vô lực nằm trên mặt đất, đôi mắt xanh không có chút sức sống nào. 

  

Vài hộp đồ ăn cho chó hiệu Ái Bảo đặt trước mặt, nó cũng không nếm thử một miếng. 

  

Tiểu Quai hơi nghiêng đầu, móng vuốt nhỏ lấy ra một quả thông trên người, ném cao lên rồi dùng đuôi quất mạnh. 

  

Quả thông tròn vo rơi xuống sân, nằm ngay bên cạnh lồng nhưng William thậm chí còn không động đậy tai, dường như không phát hiện ra. 

  

Lúc này, Chu Hạo say rượu đi ra, vịn vào lồng nhìn William bên trong. 

  

"Ồ? Hôm nay ngoan thế nhỉ, sao không cắn tao nữa? Xem ra mày cũng biết đây là địa bàn của ai rồi." 

  

Chu Hạo đắc ý uống một ngụm rượu, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn William bên trong hạ giọng hỏi: "Hôm đó, mày có nhìn thấy gì không?" 

  

Ngày chú chết, William có mặt tại hiện trường, lúc đó ông ta chỉ nghĩ nó là một con chó, chắc là không biết gì, nhưng kể từ hôm đó, con chó này như phát điên, chỉ cần nhìn thấy ông ta là đuổi theo cắn, như thể muốn cắn chết ông ta vậy. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận