Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 49

Chương 49 

Trên đó mô tả chi tiết ngoại hình, chiều cao, cân nặng, cách hoạt động của con quái vật này, thiết lập vai diễn rõ ràng chi tiết hơn nhiều so với những người khác. 

  

Mặc dù kịch bản không đề cập đến những nội dung khác, nhưng Tiêu Hòa khẳng định, vai diễn này sẽ trở thành vai chính trong chương trình. 

  

"…… Thực sự là đập đá trên ngực." 

  

Từ Nhất Chu xem xong kịch bản, có chút do dự. 

  

"Em chưa từng diễn vai như thế này, nếu đeo mặt nạ và đội đầu thú, khán giả sẽ không nhìn thấy mặt em đúng không?" 

  

Tiêu Hòa: "Vậy ý cậu là thích được lên tivi chứ không phải diễn xuất?" 

  

"Tất nhiên không phải!" 

  

Từ Nhất Chu vội vàng phản bác, cau mày nhìn thẻ vai của mình. 

  

"Em lo là nếu hóa trang như thế nàysẽ không nhìn ra được diễn xuất." 

  

Thứ quan trọng như lời thoại và biểu cảm trên khuôn mặt của diễn viên đều không thể hiện ra được, cậu ta nhất thời không biết như vậy có còn được tính là diễn xuất hay không. 

  

Tiêu Hòa gật đầu khẳng định. 

  

"Đương nhiên là diễn xuất! Những vai diễn như thế này mới càng thử thách diễn xuất của diễn viên! Không cần lời thoại, không lộ mặt, chỉ dựa vào khí thế và hành động là có thể hù dọa được khách mời và khán giả, đây mới là diễn viên giỏi nhất!" 

  

Nghe vậy, mắt Từ Nhất Chu bỗng sáng lên. 

  

"Đội trưởng, chị thấy em là một diễn viên giỏi không?" 

  

Trong đầu Tiêu Hòa hiện những đoạn diễn xuất trước đây của Từ Nhất Chu, nhưng với tư cách là một người đại diện chuyên nghiệp, cô vẫn không đổi sắc mặt mà gật đầu. 

  

"Tất nhiên! Vai diễn này không ai ngoài cậu, chỉ có cậu mới diễn được!" 

  

"Được!" 

  

Từ Nhất Chu lập tức phấn chấn hẳn lên, cả người tràn đầy khí thế, không nói hai lời cầm đạo cụ đi về phía phòng hóa trang. 

  

Nhân viên công tác đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, thấy sự thay đổi trước sau của cậu ta, trong nháy mắt vô cùng kính nể Tiêu Hòa. 

  

"Chị đối xử với nghệ sĩ mình dẫn dắt tốt thật, chắc là rất tin tưởng cậu ta nhỉ?" 

  

Tiêu Hòa cười nhẹ, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm. 

  

"Cho hỏi, ngôi chùa lớn nhất thành phố nằm ở đâu?" 

  

Nhân viên công tác sửng sốt. 

  

"Chị muốn đến chùa ạ?" 

  

Tiêu Hòa gật đầu. "Ừ, vừa nãy nói dối, tôi phải đi thắp hương bái Phật, tiêu trừ nghiệp chướng." 

  

"……" 

  

Sự cảm động trong lòng đột nhiên biến mất. 

  

Ngày hôm sau, tại hiện trường ghi hình của Hành Trình Khủng Bố. 

  

Vì tạo hình quái vật NPC mà Từ Nhất Chu đóng rất phức tạp, cần phải chuẩn bị trước một tiếng, Tiêu Hòa đã sớm đưa cậu ta đến hiện trường. 

  

Một tiếng sau. 

  

Tiêu Hòa nhìn thấy một vật thể màu xanh lá cây không thể tả nổi bước ra khỏi phòng hóa trang, nhíu chặt mày. 

  

Tầm nhìn bị tác động mạnh! 

  

Cô đã đánh giá thấp khả năng của chuyên gia trang điểm rồi. 

  

Quá xấu. 

  

Một cục tròn vo không biết treo thứ gì trên người, nhỏ giọt tí tách, căn bản không phân biệt được đâu là đầu, đâu là chân. 

  

Từ Nhất Chu vụng về di chuyển về phía này, hỏi cô: "Đội trưởng, bây giờ trông em thế nào?" 

  

Tiêu Hòa nheo mắt đánh giá, có chút khó nói nên lời. 

  

Nhưng để tạo sự tự tin cho đứa trẻ, cô vẫn đưa tay vỗ đầu cậu ta, an ủi: "Đừng lo, trông cậu đẹp trai lắm." 

  

Vừa dứt lời, giọng nói ấm ức của Từ Nhất Chu đã vọng ra từ bên trong, nghe rất buồn cười. 

  

"Đội trưởng, chị đang sờ vai em." 

  

"……" 

  

Tiêu Hòa ngượng ngùng một giây, do dự một lát lại đưa tay về phía một chỗ lồi khác trông rất giống đầu, vỗ nhẹ để an ủi. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận