Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 550

Chương 550 

Cây ngô đồng ven đường mọc rất cao, những phiến lá rộng hơn cả lòng bàn tay treo trên cành, kề sát với bầu trời xanh, dọc đường có rất nhiều cửa hàng lâu năm có tuổi đời, hương thơm của đủ loại đồ ăn phả vào mũi. 

  

Người đi lại trên phố cũng phần lớn đã lớn tuổi, đang thong thả đi dạo, ngay cả thời gian ở đây cũng như chậm lại. 

  

Từ Nhất Chu bình thường rảnh rỗi là chạy đến đoàn phim, hận không thể trực tiếp định cư ở đó, lần đầu tiên biết ở thành phố còn có một nơi như thế này, suốt dọc đường đều tò mò nhìn khắp nơi. 

  

"Lần đầu tiên cậu đến nơi này sao?" Panda hỏi. 

  

Cậu ta gật đầu. 

  

"Trước đây chưa từng đến." 

  

Nghe vậy, Panda cười nói: "Con phố này có phong cách của hai mươi năm trước, cái gì cũng có, sau này có thể cùng bạn gái đến đây hẹn hò." 

  

Từ Nhất Chu ngẩn ra. 

  

"Tôi không có bạn gái." 

  

Bình thường không phải ở đoàn phim đóng phim thì cũng là luyện tập, đâu có thời gian nghĩ đến chuyện này? 

  

"Bên cạnh không có người thích hợp sao?" 

  

Bên cạnh? 

  

Từ Nhất Chu cẩn thận suy nghĩ. 

  

Ngoài các nữ diễn viên đóng phim cùng, cậu ta chỉ quen biết hai người con gái. 

  

Tiêu Hòa. 

  

Ôn Khả Khả. 

  

Nghĩ đến hai người đó, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi. 

  

"Cậu có người thích hợp chưa? Nếu nhất định phải chọn một người, cậu sẽ chọn ai để cùng chung sống quãng đời còn lại?" Panda vẫn luôn quan sát sắc mặt Từ Nhất Chu, nắm bắt thời cơ hỏi. 

  

Cùng chung sống quãng đời còn lại? 

  

Không thể. 

  

Cả đời này đều không thể. 

  

Biểu cảm của Từ Nhất Chu nghiêm trọng: "Tôi có thể sẽ chọn cô đơn cả đời." 

  

Panda: "..." 

  

Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ đến ai mà sắc mặt xanh như tàu lá chuối thế kia? 

  

Panda không hỏi tiếp nữa, đành phải nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm một người qua đường để tương tác. 

  

Đang nghĩ, trong đám đông đột nhiên có tiếng ồn ào, một cậu bé vội vàng chạy đến từ đầu bên kia con hẻm. 

  

Cậu bé vừa chạy đến gần họ thì vấp phải hòn đá trên mặt đất, cả người ngã nhào xuống đất. 

  

Từ Nhất Chu vẫn đang cảm thán về cú sốc mà Tiêu Hòa và Ôn Khả Khả mang đến, khóe mắt liếc thấy đứa trẻ lao tới, theo bản năng đưa tay ôm lấy nó. 

  

"Em bé, cẩn thận một chút." 

  

Cậu bé sợ hãi mở to mắt, mũi còn lấm tấm mồ hôi. 

  

Cậu bé ngạc nhiên nhìn Từ Nhất Chu, sau đó lại nhìn người phát sóng trực tiếp và nhân viên công tác bên cạnh, mắt đảo một vòng, đột nhiên ôm chặt lấy đùi Từ Nhất Chu. 

  

"Bố!" 

  

Tiếng hét này của cậu bé khiến cả con hẻm trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. 

  

Ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng im lặng. 

  

[Từ Nhất Chu có con rồi sao?!] 

  

Từ Nhất Chu vừa rồi còn nói mình độc thân:... 

  

Gương mặt ngơ ngác. 

  

Quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn mình. 

  

"Tôi không quen cậu bé này..." 

  

Cậu ta yếu ớt giải thích, lời còn chưa dứt, lại một lần nữa bị cậu bé ôm chặt lấy, đôi mắt đáng thương nhìn cậu ta. 

  

"Bố! Bố không cần con nữa sao?" 

  

Cậu bé đội một chiếc mũ che nắng màu vàng nhạt, đeo cặp sách, khuôn mặt tròn trịa ửng hồng, đôi mắt long lanh cực kỳ đáng thương. 

  

Ngay cả Từ Nhất Chu cũng sắp mềm lòng. 

Đang do dự, cậu bé đột nhiên kéo cậu ta ra ngoài. 

  

"Bố, lấy bóng bay giúp con." 

  

Tất cả mọi người có mặt đều bị tình huống đột ngột này làm cho sửng sốt, không ai kịp phản ứng, ngẩn ra vài giây mới nhanh chóng đuổi theo. 

  

Lúc này, cậu bé đã kéo Từ Nhất Chu đến đầu hẻm, chỉ vào một cái cây. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận