Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 613

Chương 613 

"Đây là thứ gì?" 

  

Diệp Lão Tam đột nhiên cúi xuống, nhặt một nắm lông trắng bị ướt sương trên mặt đất. 

  

"Một nắm lông sao?" Dì Bình tò mò nâng cao giọng. 

  

"Hình như không phải lông bình thường…" 

  

Vừa dứt lời, Ngụy Đồ vốn đi đầu đột nhiên chạy lại, giật lấy nắm lông trắng trong tay Diệp Lão Tam. 

  

"Đây là lông gấu trúc!" 

  

Anh ta kinh hô một tiếng. 

  

Mọi người lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Đồ vốn không có biểu cảm gì lúc này lại vô cùng phấn khích, trong mắt lóe lên một tia sáng kinh ngạc. 

  

"Ở đây có gấu trúc sao?" Lệ Lệ tò mò hỏi. 

  

Diệp Lão Tam nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói: "Môi trường ở đây không thích hợp cho gấu trúc sinh sống, có phải là lông của động vật khác không? Trong rừng có khá nhiều động vật có lông trắng, có phải là thỏ không?" 

  

Ngụy Đồ không trả lời nhưng biểu cảm vẫn luôn kích động, hai tay nâng niu nắm lông gấu trúc, vẻ mặt say mê. 

  

"Trước đây anh từng nhặt được sao?" Tiêu Hòa hỏi. 

  

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Ngụy Đồ lập tức biến mất, lắc đầu. 

  

"Không, không có..." 

  

Tiêu Hòa chỉ thẳng vào túi áo khoác của anh ta: "Lông trong túi áo anh lộ ra rồi kìa." 

  

Đó là một cục lông động vật lớn màu trắng đen, rất to, không biết phải nhặt bao nhiêu lần mới nhiều như vậy. 

  

Biểu cảm của Ngụy Đồ hoảng hốt, ôm chặt lấy túi áo mình. 

  

"Cái này... cái này là tôi nhặt đại hồi trước, lúc đó còn chưa chắc chắn..." 

  

Lúc này, Diệp Lão Tam nghiêm túc nói: "Trên núi này sao lại có gấu trúc? Lại còn ngay trên đường Chung Tử Xuyên bỏ trốn? Liệu có liên quan gì đến nhau không?” 

  

Tiêu Hòa lấy lại nắm lông, nói: "Có liên quan hay không thì phải đợi tìm thấy Chung Tử Xuyên mới biết được, chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi." 

  

Nói xong, cô dẫn đầu đi trước. 

  

Những người khác lập tức đi theo sát phía sau. 

  

Diệp Lão Tam nhìn ký hiệu bằng đá trên mặt đất, do dự, chần chừ vài giây mới đi theo. 

  

Tiêu Hòa đi đầu, cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày nay. 

  

Đầu tiên là cuộc điện thoại Chung Tử Xuyên gọi đến, sau đó có người đột nhập vào nhà cậu ta lục tung đồ đạc, buộc cậu ta phải chạy trốn vào rừng sâu, rồi đến nắm lông vừa tìm thấy này. 

  

Diễn biến sự việc dường như dần trở nên rõ ràng. 

  

Chẳng lẽ, con vật nhỏ mà Chung Tử Xuyên phát hiện là quốc bảo? 

  

Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý. 

  

Có thể có người đã mang một con gấu trúc từ khu bảo tồn đi, giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con gấu trúc bị Chung Tử Xuyên bắt gặp, cậu ta mới gọi điện cho cô. 

  

Con gấu trúc đó rất có thể vẫn còn là con non, nếu không thì những người kia đã không lục tung cả thùng giấy. 

  

Kích thước của những thùng giấy đó vừa đủ để giấu một con gấu trúc con. 

  

Chung Tử Xuyên vì bảo vệ gấu trúc con nên đã chạy trốn vào Đăng Lâu Sơn. 

  

Đó là chuyện mà cậu ta sẽ làm. 

  

Bây giờ cậu ta mang theo gấu trúc, tốc độ chạy trốn hẳn là không nhanh, chẳng qua nếu thế thì những người trà trộn vào đội tìm kiếm cứu nạn sẽ khó giải quyết hơn. 

  

Tiêu Hòa đang nghĩ, dì Bình lại tiến lại gần cô, căng thẳng nói: "Tên Ngụy Đồ kia chắc chắn có vấn đề!" 

  

"Vấn đề gì?" 

  

"Cô xem dáng vẻ của anh ta kìa, bình thường không nói một lời, lại quen thuộc với môi trường trong núi hơn cả tôi, hơn nữa vừa nãy anh ta nhìn thấy nắm lông đó, kích động như vậy, còn nói là gấu trúc gì đó... Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở thôn Hạ Hà, làm sao ở đây lại có gấu trúc được?" 

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận