Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 734

Chương 734 

"Chào buổi sáng, Hạ Tri Bắc." 

  

Câu nói này làm cậu bé sợ hết hồn, giây tiếp theo, Hạ Tri Bắc vốn đang phơi mình dưới ánh nắng mặt trời như một chú thỏ, hoảng sợ, nhanh chóng trốn vào góc tối của tầng hầm. 

  

Vừa chạy vừa hét. 

  

"Không phải em! Không phải em!" 

  

Tiếng đồ vật rơi xuống liên tục vang lên. 

  

Tiêu Hòa bước vào, mới phát hiện không khí ở đây rất ẩm ướt, gỗ tỏa ra mùi mốc meo. 

  

Người trốn ở đây để không bị người khác phát hiện, cần phải hết sức cẩn thận, ngay cả việc đọc sách cũng chỉ có thể thực hiện bằng chiếc đèn pin lúc sáng lúc tối. 

  

Hoặc là đọc sách, hoặc là ngồi im trong bóng tối, lắng nghe tiếng động truyền đến từ trên đầu, lặng lẽ chờ mặt trời lặn, sau đó hoàn thành việc giao ca vào đêm khuya. 

  

Như vậy, người trốn cả ngày mới có thể bước ra khỏi tầng hầm này, trở thành "Hạ Tri Nam" đứng dưới ánh mặt trời. 

  

Còn người kia, lại phải quay về bóng tối tiếp tục chờ đợi. 

  

Nơi như thế này, làm sao mà sống được chứ? 

  

Nhưng mọi thứ xung quanh lại được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, người sống ở đây dù phải trải qua những ngày tháng như vậy, vẫn rất cố gắng để sống tiếp. 

  

Quyển vở bài tập đặt trên thùng, hai bài sai đã được sửa lại đáp án theo cách giải mà Tiêu Hòa để lại. 

  

Bên kia tầng hầm, Hạ Tri Bắc trốn trong góc, nhưng vì ánh nắng chiếu vào, dù có trốn thế nào thì làn da trắng bệch của cậu bé vẫn rất nổi bật. 

  

Tiêu Hòa đi tới, thấy cậu bé nhét thân hình gầy gò của mình vào khe hở của giá sách. 

  

"Hạ Tri Bắc." 

  

Cô đặt tay lên, qua lớp vải áo thun mỏng, cô có thể cảm nhận được xương sống của cậu bé nhô cao, gầy đến mức khiến người ta kinh hãi. 

  

Hạ Tri Bắc sợ run lên, vội vàng thanh minh. 

"Không phải, em là Hạ Tri Nam." 

  

Tiêu Hòa: "Chị đã đến cô nhi viện Nắng Mai rồi, cũng đã đến gặp gia đình ở thành phố H đã nhận nuôi em trước đây. Hạ Tri Bắc, đã bao lâu rồi không có ai gọi em như vậy?" 

  

Để không bị người khác phát hiện, chỉ cần rời khỏi tầng hầm này, cậu bé chính là "Hạ Tri Nam", ngay cả tên của mình cũng không còn tồn tại. 

  

Lúc này, Hạ Tri Bắc mới chịu quay đầu lại, gương mặt chán nản. 

  

"Chị biết từ khi nào vậy?" 

  

Tiêu Hòa cười nói: "Ngay từ ngày đầu tiên em xuất hiện, chị đã phát hiện ra hai người có chút khác biệt." 

  

Hạ Tri Bắc kinh ngạc mở to mắt: "Nhưng bọn em giống nhau như vậy mà." 

  

Sau một loạt thay đổi, hiện tại hai người bọn họ càng ngày càng giống nhau, dù là ngoại hình hay tính cách giả tạo, gần như giống hệt nhau. 

  

Bọn họ đã thay nhau xuất hiện trước mặt Thi Ánh Đan rất nhiều lần, đều không bị lộ. 

Cho dù là giáo viên ở cô nhi viện đến, cũng không chắc có thể phân biệt được. 

  

Tiêu Hòa xoa đầu cậu bé. 

  

"Thật sự rất giống, chị đã xem ảnh trước đây của hai người, muốn giả làm cùng một người, chắc hẳn đã chuẩn bị rất nhiều." 

  

Cậu bé cúi đầu, có chút tự trách: "Là Tiểu Nam, em ấy vất vả hơn, tất cả đều là vì em" 

  

Sức khỏe của Hạ Tri Bắc không tốt, rất khó để tăng cân, muốn cậu bé bắt chước vóc dáng của em trai là điều không thể. 

  

Chỉ có thể để Hạ Tri Nam thay đổi. 

  

Để anh trai sớm được ra ngoài ánh sáng, mỗi ngày cậu bé đều kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, từng bước phá hủy cơ thể mình, đói đến mức cả đêm không ngủ được chỉ có thể trằn trọc trở mình. 

  

Những món muốn ăn không dám ăn, những việc muốn làm không dám làm. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận