Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 783

Chương 783 

Dưới sự chỉ dẫn của người dân địa phương, bọn họ lái xe cả một ngày mới đến được nơi hẻo lánh này. 

  

Nơi đây có tên là Làng trẻ mồ côi. 

  

Lúc đầu chỉ có vài hộ gia đình trong làng có cha mẹ lần lượt qua đời, mấy đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi. 

  

Trưởng làng thấy chúng đáng thương nên đã thành lập trung tâm cứu trợ trẻ mồ côi, để mỗi gia đình giúp đỡ lẫn nhau. 

  

Sau đó, người dân ở các làng khác nghe được chuyện này, nếu gặp trẻ lang thang hoặc trẻ mồ côi, họ sẽ chủ động đưa đến đây. 

  

Sau đó, cái tên Làng trẻ mồ côi dần dần được truyền đi. 

  

Một số cha mẹ sau khi sinh con, vì nhiều lý do không muốn nuôi dưỡng, cũng sẽ nhân lúc trời tối lén lút bỏ con ở gần làng. 

  

Dần dà, số trẻ mồ côi trong làng ngày càng nhiều, những người dân trong làng vốn đã hứa sẽ chăm sóc đám trẻ cũng cảm thấy quá sức, ngay cả cuộc sống của chính họ cũng không được đảm bảo, cuối cùng đành nhẫn tâm, lần lượt chuyển ra khỏi làng, chỉ để lại một nhóm trẻ mồ côi không cha không mẹ và một vài hộ gia đình lẻ tẻ. 

  

Kể từ đó, ngôi làng này được người bên ngoài gọi là cô nhi viện. 

  

Tào Chính Bình nghe được câu chuyện về ngôi làng này mới quyết định quay quảng cáo công ích. 

  

Lúc này, ông ta dẫn theo đoàn làm phim gian nan vất vả, cuối cùng cũng đến được ngôi làng đặc biệt. 

  

Vừa vào đầu làng, nhìn xung quanh thấy những ngôi nhà cũ nát, có nhà thậm chí còn được dựng bằng rơm và đất, khắp nơi hoang tàn, trong làng chỉ lác đác thấy vài cụ già đang ngồi trước cửa phơi nắng. 

  

Một nhóm trẻ em nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy ra, tò mò vây quanh xe của đoàn làm phim. 

  

Những đứa trẻ lớn hơn một chút thì đang cày ruộng, nói là lớn nhưng đều là những khuôn mặt non nớt, trông chưa đến mười lăm tuổi. 

  

Tào Chính Bình trước đó đã nói, lần quay phim này sẽ vào vùng núi, mọi người đều không để tâm, trên đường đi nói cười rôm rả, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người như bị đè một tảng đá. 

  

"Tôi đã liên lạc với trưởng làng, quảng cáo sẽ được quay ở đây." 

  

Tào Chính Bình nói, ra hiệu cho mọi người xuống xe khuân đồ đạc, dẫm trên con đường lầy lội, bước từng bước nặng nhọc vào trong. 

  

Đi mãi đến quảng trường trung tâm của làng, cuối cùng mới gặp được trưởng làng của Làng trẻ mồ côi. 

  

Ông ta cũng đã lớn tuổi, khoảng sáu mươi, làn da đen nhẻm, gầy gò, hơi còng lưng, lúc Tiêu Hòa đi vào, trưởng làng đang đếm từng tờ tiền nhăn nhúm trên bàn. 

  

Tờ có mệnh giá lớn nhất không quá mười đồng. 

  

Trong nhà rất tối, ông ta phải nheo mắt, lại gần cửa sổ mới nhìn rõ. 

  

"Trưởng làng! Trưởng làng!" 

  

Tào Chính Bình ở bên ngoài gọi hai tiếng, trưởng làng vừa định trả lời thì phía sau lại có tiếng trẻ sơ sinh khóc. 

  

Lúc này Tiêu Hòa mới phát hiện, trong nhà ông ta còn có một đứa trẻ sơ sinh, hình như mới sinh chưa được bao lâu. 

  

Trưởng làng vội vàng bế đứa trẻ lên, thấy Tiêu Hòa đứng ở cửa, ngượng ngùng cười một tiếng. 

  

"Đứa bé này hôm qua mới nhặt được ở đầu làng, còn chưa đặt tên." 

  

Ông ta dỗ trẻ rất thành thạo, như thể đã làm vô số lần, không lâu sau, đứa trẻ nín khóc. 

  

Lúc này, quảng trường đã chật kín trẻ em, ít nhất cũng phải hai ba chục đứa, đứa lớn nhất chưa thành niên, đứa nhỏ nhất được trưởng làng bế trên tay, chưa đầy tháng. 

  

Đoàn làm phim mặc dù biết trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người sống không tốt, nhưng khi nhìn thấy quần áo của những đứa trẻ, lại nhìn thấy ánh mắt trong sáng của chúng, trong lòng vẫn bị chấn động rất lớn, đều đứng tại chỗ ngẩn người. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận