Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 813

Chương 813 

Tiêu Hòa nghe thấy câu này, có chút buồn cười. 

  

Nếu hôm nay Nghiêm Tu Quần muốn hỏi Hoắc An, Từ Nhất Chu, hoặc là người khác, cô có thể sẽ còn lo lắng. 

  

Nhưng cậu ta muốn hỏi William, Tiêu Hòa hoàn toàn một trăm phần trăm yên tâm. 

William là ai? 

  

Dưới trướng cô có tổng cộng chín nghệ sĩ, chó sói là người đáng tin cậy nhất. 

  

Vì vậy cô không ngăn cản, ngược lại còn gật đầu, trực tiếp nói: "Cậu hỏi đi." 

  

Nghiêm Tu Quần lúc này mới nhìn sang William, mắt to trừng mắt nhỏ với nó. 

Cho đến bây giờ, cậu ta mới thấy hối hận trước đây tại sao mình lại không làm tốt quan hệ với nó? 

  

Bây giờ nếu có thể đưa nó đến trước mặt đạo diễn, kiên quyết nói William đã đồng ý, cậu ta cũng có thể mượn cớ phát huy. 

  

Dù sao cũng chỉ là một con chó, có thể biết được gì. 

  

Đến lúc đó tùy tiện bịa đặt ý tứ của nó, là có thể đi tìm đạo diễn sửa kịch bản. 

  

Vừa nghĩ, Nghiêm Tu Quần vừa tiến lên một bước, nở một nụ cười lấy lòng. 

  

Cậu ta vừa định nói thì William ở bên cạnh Tiêu Hòa vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, đột nhiên ánh mắt trở nên dữ tợn, lộ ra răng nanh sắc nhọn, phát ra tiếng gầm ghè khó chịu nhìn cậu ta. 

  

Một khi chó lớn vào trạng thái tấn công, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt làm Nghiêm Tu Quần sợ đến phải dừng bước. 

  

Thấy cảnh này, Tiêu Hòa không nhịn được cười một tiếng, mở miệng nói: "Nó nói không được sửa." 

  

Nghiêm Tu Quần sắc mặt tối sầm, vẻ mặt không thể tin nổi. 

  

"Sao có thể? Chẳng lẽ cô còn có thể nghe hiểu chó nói gì sao?" 

  

Tiêu Hòa gật đầu. 

  

"Có thể nghe hiểu." 

  

Nghiêm Tu Quần không tin. 

  

Cậu ta nghiến răng, dù thế nào, ít nhất cũng phải đưa William đến gặp đạo diễn mới có cơ hội sửa kịch bản. 

  

Vì vậy lại tiến lên một bước, nở một nụ cười lấy lòng, đưa tay định vuốt ve William. 

"William, tao đưa mày đi ăn đồ ngon..." 

  

Vừa mới giơ tay lên, William rõ ràng không nể tình, trực tiếp lại sủa một trận. 

  

Tiêu Hòa thấy cảnh này, trong mắt mang theo vài phần ý cười. 

  

"Bây giờ nó nói là, nếu cậu còn dám lại gần thêm một lần nữa, sẽ cắn chết cậu." 

  

Nghiêm Tu Quần sắc mặt âm trầm. 

  

"Không tin thì cứ thử xem," 

  

Tiêu Hòa nói xong, trực tiếp lùi về sau nửa bước, chỉ nửa bước này thôi, tiếng gầm gừ trong cổ họng William càng lúc càng lớn, như thể giây tiếp theo sẽ lao tới. 

  

Nghiêm Tu Quần thấy vậy, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng rụt tay về nhưng vẫn có chút không cam lòng. 

  

"Tiêu Hòa, cô thật sự không cho tôi một chút cơ hội nào sao?" 

  

Trong mắt Nghiêm Tu Quần, cậu ta dường như vẫn luôn cho rằng, thế giới này đều xoay quanh cậu ta. 

  

Nhưng, điều đó không bao gồm Tiêu Hòa. 

Cô lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nghiêm Tu Quần, giống như đang nhìn một người xa lạ. 

  

"Tôi không có bất kỳ tình cảm nào với cậu, hôm nay cho dù là người khác đến, tôi cũng không thể sửa kịch bản, các người đi đi." 

  

Nói xong, quay người mở cửa. 

  

Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng thấy Tiêu Hòa không hề lay động, ở lại cũng không có kết quả, do dự một lát, chỉ có thể cùng nhau rời đi. 

  

"Tiêu Hòa đúng là không nể mặt." 

  

Vừa ra khỏi cửa, Phan Hồng đã bất mãn phàn nàn. 

  

Thấy Nghiêm Tu Quần không nói gì, cô ta lại an ủi: "Sau này đừng đi tìm cô ta nữa, chúng ta có tươi cười nịnh nọt cũng vô dụng, cẩn thận cô ta xóa luôn cả đất diễn hiện tại của cậu. Thực ra, giải thưởng nam phụ xuất sắc cũng không tệ, phim tiếp theo, chúng ta lại tranh nam chính." 

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận