Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 911

Chương 911 

"Tống Phi Quang, cậu vừa đi đâu thế?" Tiêu Hòa hỏi. 

  

Từ Nhất Chu ngại ngùng, không dám nói là đối phương luyện hát với mình đến nhức đầu phải đi nghỉ, vội giải thích: "Cậu ấy không khỏe, em đưa cậu ấy đi nghỉ một lát. Sao mọi người đều đến sớm vậy? Thầy Du Âm đâu rồi?" 

  

Cậu ta nhìn xung quanh, không thấy nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng mà Tống Phi Quang vừa nhắc đến. 

  

Tiêu Hòa: "Bị cậu dọa chạy rồi." 

  

Từ Nhất Chu ngẩn người, chưa hiểu chuyện gì, lại thấy nhân viên thu âm đang sửa thiết bị, màn hình vẫn đen ngòm. 

  

"Máy thu âm bị làm sao thế ạ?" 

  

Tiêu Hòa: "Bị bài hát cậu hát làm cho treo máy luôn rồi." 

  

Từ Nhất Chu: "...." 

  

Tống Phi Quang vừa nãy nghỉ ngơi một lúc, lúc này đã tươi tỉnh trở lại, chỉ chờ gặp thầy Du Âm để thể hiện tốt, nghe vậy cũng thắc mắc. 

  

"Hôm nay không phải sẽ gặp nhà sản xuất sao ạ?" 

  

Tiêu Hòa mới giải thích lại chuyện vừa xảy ra. 

  

"Thầy Du Âm đã nhầm bài hát của Từ Nhất Chu là của cậu, sau khi nghe xong là bỏ chạy luôn." 

  

Tống Phi Quang nghe xong sự tình cũng thấy hết chỗ nói, nhưng với tư cách là người trong cuộc, cậu ta rất có thể hiểu được tâm trạng của thầy Du Âm, không mắng toáng lên đã là người có tố chất cao rồi. 

  

"Giờ phải làm sao đây?" 

  

Tiêu Hòa: "Tôi sẽ tới thăm thầy Du Âm một chuyến nữa, giải thích rõ mọi chuyện, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn." 

  

Nói xong, liếc nhìn Từ Nhất Chu đang đứng úp mặt vào tường suy ngẫm về lỗi lầm. 

  

Từ Nhất Chu cảm thấy rất không ổn. 

  

Cậu ta biết mình hát không hay, nhưng không ngờ là tệ đến mức này. 

  

"Xin lỗi..." 

  

Nếu album của Tống Phi Quang hỏng bét vì chuyện này thì cậu ta chỉ còn nước đền mạng mà thôi. 

  

Tiêu Hòa chỉ nói: "Để hôm khác tôi tìm giúp cậu vài giáo viên thanh nhạc, cho cậu tham gia đóng trong album của Tống Phi Quang." 

  

Nghe vậy, Từ Nhất Chu vừa mừng vừa không dám tin. 

  

"Thật sao?!" 

  

Tiêu Hòa gật đầu. 

  

Dù sao Từ Nhất Chu cũng là Ảnh đế, tham gia sản xuất album sẽ giúp tăng thêm nhân khí. 

  

Còn hát không hay thì vẫn có cách giải quyết. 

  

Nhận được câu trả lời này, Từ Nhất Chu lập tức vui vẻ, hào hứng bắt đầu học tập. 

  

Nhân viên thu âm mất công sửa xong thiết bị, nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cậu ta liền rùng mình. 

  

"Tôi không yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng sau này cậu hát thì phải có mặt tôi ở đó, thiết bị trong phòng thu rất đắt, lỡ như lại treo máy thì tôi có thể sửa ngay." 

  

Giải quyết xong chuyện này, Tiêu Hòa để Tống Phi Quang về nhà nghỉ ngơi, còn mình đi tìm thầy Du Âm. 

  

Vừa mới ra khỏi phòng thu, Tiêu Hòa nói: "Anh Kiếm, anh giúp em tìm một giáo viên thanh nhạc cho Từ Nhất Chu, giúp cậu ấy luyện tập cơ bản." 

  

Anh Kiếm đột nhiên trừng mắt. 

  

"Em thực sự muốn tìm sao?" 

  

Anh ta còn tưởng Tiêu Hòa chỉ tiện miệng nói cho Từ Nhất Chu vui thôi. 

  

Với kinh nghiệm về âm nhạc của anh Kiếm, năng lực của Từ Nhất Chu chắc chắn là chẳng cứu vãn được. 

  

Tiêu Hòa giải thích: "Từ Nhất Chu đã lâu rồi không đóng phim, dạo này em bận chuyện của Tống Phi Quang, không có thời gian giúp cậu ấy chuẩn bị tài nguyên, vừa hay có thể để cậu ấy góp mặt trong album, giữ vững diễn xuất." 

  

Anh Kiếm im lặng một lúc, hỏi lại: "Thế em có nghĩ đến tâm lý của giáo viên thanh nhạc không?" 

  

"..." 

  

Tiêu Hòa: "Không cần dạy quá giỏi, chỉ cần có thể mở miệng hát là được." 

  

Đây đã là yêu cầu thấp nhất rồi. 

  

Nhưng khi Tiêu Hòa rời đi, anh Kiếm vẫn cau mày không thôi. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận