Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 935

Chương 935 

Ánh mắt cậu ta lướt qua khán đài, hít sâu một hơi, một tay nhẹ nhàng vỗ theo nhịp trên chân, tiếng hát du dương vang lên trong hội trường. 

  

Tựa như một ngọn gió mát, trong nháy mắt đã thổi tan cơn giận dữ và bồn chồn đang vây quanh khán giả. 

  

Mọi người lấy lại bình tĩnh, trở về vị trí của mình, lắng nghe tiếng hát du dương mà họ đã mong đợi. 

  

Giọng hát live của Tống Phi Quang vẫn tuyệt vời như vậy, tất cả mọi người đều đắm chìm trong đó một lúc lâu, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì. 

  

Không có nhạc đệm! 

  

Đúng rồi! 

  

Từ khi Tống Phi Quang ra sân đến giờ, hệ thống âm thanh chỉ truyền đến tiếng hát của cậu ta mà không hề có một tí nhạc đệm nào. 

  

Phát hiện ra điều này, tất cả mọi người đều ngẩn ra. 

  

Đáng lẽ bài hát đầu tiên của buổi hòa nhạc phải là bài hát đặc sắc nhất, hiệu ứng sân khấu sặc sỡ, pháo hoa và âm nhạc có thể đẩy cảm xúc của khán giả lên đến đỉnh điểm. 

  

Nhưng buổi hòa nhạc của Tống Phi Quang lại có vẻ đơn điệu. 

  

Thậm chí ngay cả nhạc đệm cũng không có. 

Đây tính là buổi hòa nhạc kiểu gì? 

  

Tiếng bàn tán xì xào lại lần nữa truyền đến từ khán đài. 

  

Đang lúc mọi người cảm thấy hoang mang thì đột nhiên có một giọng hát khàn khàn khác nhẹ nhàng vang lên. 

  

Giọng hát đó không lớn, chỉ nhẹ nhàng hòa giọng cùng với giọng hát của Tống Phi Quang, tựa như tiếng hát ngân nga từ xa xưa truyền đến, nguyện làm chiếc lá xanh làm nền. 

  

Khán giả bắt được giọng hát đó, đều ngẩn ra. 

  

Đây là giọng hát bè của ai vậy? 

  

Vậy mà lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy! 

  

Vừa nãy vì không có nhạc đệm nên bài hát còn có phần hơi đơn điệu, vì có giọng hát này tham gia, trong nháy mắt đã trở nên đầy đặn phong phú, thể hiện ra một cảnh tượng khác. 

  

Nếu như giọng hát của Tống Phi Quang là những con sóng biển đang cuộn trào, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, thì giọng hát bè giống như những hạt cát trắng mịn trên bờ biển, ôn hòa, kín đáo nhưng lại tràn đầy sức mạnh. 

  

Sức mạnh này thậm chí còn vượt qua cả sự tồn tại của nhạc đệm. 

  

Không biết từ lúc nào, tất cả khán giả đều bị kéo vào thế giới đó. 

  

Tống Phi Quang đã phát hiện ra giọng hát bè ngay từ đầu, giọng hát tuyệt vời của đối phương làm cậu ta không khỏi kinh ngạc, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng ai đang hát bè. 

  

Giọng hát đó phát ra từ hệ thống âm thanh. 

Cách xử lý vô cùng điêu luyện, mặc dù không được tập dượt trước, nhưng lại biết được khi nào lên, khi nào đệm. 

  

Dưới sự hỗ trợ của người đó, Tống Phi Quang cảm giác trong nháy mắt đã có thêm tự tin, cậu ta hát tự nhiên hơn, tới đoạn nốt cao, trong tình huống không có nhạc đệm đã trực tiếp đưa không khí tại chỗ vào cao trào. 

  

Ngay cả nhân viên công tác hậu trường cũng ngẩn ra. 

  

"Là ai đang hát vậy?" 

  

Họ quay đầu nhìn lại, tất cả thành viên hát bè vẫn còn đang chờ ra sân, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. 

  

"Trong đội ngũ hát bè hình như không có người này." 

  

"Nhưng giọng hát này quen thật, giống như đã từng nghe ở đâu đó." 

  

"Là ai vậy? Không phải bàn điều khiển âm thanh vẫn chưa sửa xong sao?" 

  

Họ nghi hoặc nghĩ ngợi, nhạc sĩ phụ trách lập kế hoạch thở phào nói: 

  

"Trước tiên đừng quan tâm là ai, nói thế nào thì khán giả cũng tạm thời ổn định rồi, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước. Hy vọng Tiêu Hòa không về muộn quá." 

  

Nói đến đây, sắc mặt của tất cả mọi người đều ủ rũ. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận