Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 943

Chương 943 

Đây là truyền thống của Giải trí Lam Tinh. 

Tiêu Hòa xem một lúc, nhớ ra dường như Giang Diệp chưa có lễ kỷ niệm. 

  

Bởi vì sự nghiệp ca hát của anh mặc dù rực rỡ nhưng lại vô cùng ngắn ngủi, cộng lại cũng mới bốn năm mà thôi. 

  

"Video buổi hòa nhạc này sau khi dựng xong thì sẽ lưu ở đâu?" 

  

"Kho lưu trữ hồ sơ của công ty." 

  

"Thường thì sẽ lưu trong bao lâu?" 

  

Nghe vậy, Giang Diệp lúc đầu sửng sốt, sau đó nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về cơ bản sẽ lưu trữ vĩnh viễn." 

  

Tiêu Hòa gật đầu. 

  

"Anh nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay tôi không có việc, ngày mai lại đến tìm anh cùng ăn cơm." 

  

Nói xong, phải đến khi Giang Diệp bắt đầu nghỉ ngơi, cô mới đứng dậy rời đi. 

  

Kết quả là vừa mới đi ra khỏi phòng dựng phim, đã thấy Từ Nhất Chu lén lút bên ngoài cửa. 

  

Tiêu Hòa đi tới, nhìn thấy cậu ta đang cầm lời bài hát trên tay, trực tiếp nói: "Trước đó buổi học song ca không phải đã kết thúc rồi sao?" 

  

Từ Nhất Chu vừa nghe lời này, bỗng nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc. 

  

"Đội trưởng, chị biết rồi ạ?" 

  

Trước đó khi Giang Diệp dạy cậu ta hát, để tránh bị phát hiện đã đặc biệt dặn dò không được nói ra ngoài. 

  

Tiêu Hòa gật đầu. 

  

Từ Nhất Chu do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chuyện trước kia của anh ấy, chị cũng biết rồi ạ?" 

  

"Biết rồi." 

  

Nghe vậy, Từ Nhất Chu bỗng có chút hoảng hốt: "Đội trưởng, em không cố ý giấu chị đâu, là anh Giang Diệp bảo không được nói cho chị biết." 

  

Tiêu Hòa không để ý. 

  

Giang Diệp đã quyết định tạm biệt thân phận trước đây, tự nhiên sẽ không đi khắp nơi rêu rao mình chính là Giang Tại Châu, thậm chí còn hi vọng càng ít người biết càng tốt. 

  

"Cậu đến tìm anh ấy làm gì?" 

  

"Em muốn học một bài hát mới nên đến tìm anh ấy bàn bạc, hy vọng anh ấy cũng có thể hướng dẫn em." 

  

Nói đến đây, Từ Nhất Chu hơi ngại, nhe miệng nở một nụ cười chờ mong. 

  

Bài hát song ca trước đó với Tống Phi Quang đạt được thành công lớn, cậu ta bắt đầu có được tự tin, hứng lên còn muốn hát thêm một bài nữa. 

  

Tiêu Hòa nghe vậy lại nhíu mày. 

  

Bài Vực Sâu trước đó đã tốn của Giang Diệp một tháng, nếu còn một bài nữa, chẳng phải anh sẽ lên thiên đàng luôn sao? 

  

"Gần đây Giang Diệp cần tĩnh dưỡng." 

  

Từ Nhất Chu nghi hoặc, cẩn thận hồi tưởng lại: "Em thấy anh ấy chẳng bị thương gì mà." 

  

Tiêu Hòa liếc cậu ta: "Bị thương trong lòng." 

  

Người ta thành ra thế kia rồi, có thể không bị nội thương sao? 

  

Từ Nhất Chu mà ở thời mạt thế thì tốt rồi, hát được như vậy ít nhiều cũng được xem là một loại dị năng siêu thanh, cách nghìn dặm vẫn có thể lấy đầu zombie, căn bản không lo sống không được. 

  

Từ Nhất Chu: "...." 

  

Tiêu Hòa: "Tôi sẽ sắp xếp một giáo viên âm nhạc mới cho cậu, nhưng có thể học được bao nhiêu thì phải xem cậu thôi." 

  

Từ Nhất Chu lại lo lắng: "Nhưng em hát khó nghe lắm, em sợ giáo viên nhìn thấy em sẽ bỏ chạy mất." 

  

Tiêu Hòa:? 

  

Hóa ra cậu cũng tự hiểu giọng hát của mình sao? 

  

"Gần đây cậu đừng làm phiền Giang Diệp, để anh ấy tĩnh dưỡng." Tiêu Hòa dặn dò. 

  

"Tĩnh dưỡng cái gì ạ?" 

  

"Dưỡng rau." 

  

Trưa ngày hôm sau, Tiêu Hòa đúng giờ đến phòng dựng phim tìm người. 

  

Giang Diệp một lần nữa được đưa đến nhà ăn công ty, ăn xong mới được thả, hoàn toàn sống cuộc sống ăn xong ngủ, ngủ xong lại ăn. 

  

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, quầng thâm và vẻ mệt mỏi mà Từ Nhất Chu giày vò anh trước đó đã nhanh chóng biến mất, được Tiêu Hòa nuôi dưỡng thành sắc mặt hồng hào. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận