Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 984

Chương 984 

Giang Diệp đã tham gia không ít lần, chỉ là mỗi lần gặp tổng giám đốc, đối phương chỉ cần nhìn thấy anh là đều né tránh. 

  

Đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Diệp ở bên cạnh lăng xăng giúp đỡ Tiêu Hòa thì liên tục thở dài, nhưng lại ngại không dám nói. 

  

Cứ như vậy mấy ngày, Giang Diệp nhận được một tin nhắn từ tổng giám đốc: 

[Giang Diệp, cậu lên phòng làm việc nói chuyện với tôi một chút. Lên ngay nhé, đừng nói với Tiêu Hòa.] 

  

Giang Diệp mang tâm trạng nghi hoặc đến phòng làm việc ở tầng cao nhất. 

  

Vừa mới vào, tổng giám đốc đã nhìn anh chằm chằm. 

  

"Từ lần trước cậu tham gia chương trình phỏng vấn đó, mọi người đều đoán già đoán non về chuyện tình cảm của cậu, hôm đó tôi đến phòng làm việc của Tiêu Hòa, ban đầu cũng định hỏi chuyện này nhưng vừa mở cửa vào thì thấy Tiêu Hòa và cậu đang ở trên ghế sofa..." 

  

Ông ta hít một hơi thật sâu, quan tâm hỏi: "Cô ấy có bắt nạt cậu không?" 

  

Những ngày gần đây, tổng giám đốc cứ lo lắng mãi. 

  

Trong mắt ông ta, Giang Diệp là công thần của công ty, sau năm năm im lặng thì giờ đã trở về, sức khỏe yếu nhưng lại có trái tim lương thiện, rất dễ bị ăn hiếp. 

  

Nhưng Tiêu Hòa thì khác. 

  

Người phụ nữ này không đơn giản, thân thể khỏe mạnh, một nắm đấm có thể đánh chết người. 

  

Giang Diệp đối mặt với cô, sao có thể không bị ăn hiếp? 

  

Hôm đó, Tiêu Hòa như một tên côn đồ, đè Giang Diệp ra ghế sofa, rõ ràng là muốn bắt nạt anh. 

  

Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng đó, tổng giám đốc lại không thể yên tâm ăn ngủ. 

  

Thật đáng thương. 

  

Ông ta vẫn luôn chờ Giang Diệp đến tìm mình cầu cứu, nhưng đợi mãi đợi mãi không có chút âm tín nào, vì vậy chỉ có thể tự mình tìm người. 

  

Nghe vậy, Giang Diệp nghĩ đến việc dạo gần đây tổng giám đốc thở dài thườn thượt với anh, lập tức hiểu ra. 

  

"Đó là hiểu lầm." 

  

"Tất nhiên tôi biết là hiểu lầm." 

  

Tổng giám đốc vội vã nói: "Có phải Tiêu Hòa đã cưỡng ép cậu không? Nếu cậu có gì ấm ức, có thể thoải mái nói với tôi, tôi sẽ ra mặt cho anh." 

  

Ông ta nói rất nghiêm túc, dường như chỉ cần Giang Diệp đồng ý, ông ta sẽ lập tức đại nghĩa diệt thân vậy. 

  

Nhưng Giang Diệp lại nói: "Ý tôi là, ngài đừng hiểu lầm, đó là tôi tự nguyện." 

  

"Cái gì?" 

  

"Tôi tự nguyện, Tiêu Hòa không hề cưỡng ép tôi." 

  

Tổng giám đốc cảm thấy cả người như nứt ra: "Hôm đó ở văn phòng, Tiêu Hòa hành hung cậu, cậu tức đến nỗi mặt đỏ hết cả lên." 

  

Giang Diệp giải thích: "Tôi đỏ mặt là vì vui mừng." 

  

"Nhưng lúc đó tay cậu còn giãy giụa." Tổng giám đốc có chút sốt ruột, nhớ lại hình ảnh lúc đó. 

  

Tiêu Hòa mặt mày dữ tợn, sức mạnh vô song, trực tiếp đè Giang Diệp trên ghế, Giang Diệp mặt đỏ ửng, mắt đượm lệ, hai tay không ngừng giãy dụa, đây không phải là cảnh tượng cưỡng ép hay sao? 

  

Nghe vậy, Giang Diệp chỉ đỏ mặt. 

"Tôi muốn ôm lại cô ấy nhưng hai tay bị đè, mãi không cử động được." 

  

"..." 

  

Tổng giám đốc đột nhiên im lặng. 

  

Những kẻ đi săn lão luyện thường xuất hiện dưới vỏ bọc là con mồi. 

  

Lúc này, Giang Diệp lại nói: "Hơn nữa, người tôi thích chính là Tiêu Hòa." 

  

Sau cú sốc vừa rồi, bây giờ nghe thấy tin này, trong lòng tổng giám đốc chỉ thấy khó hiểu. 

  

"Cậu thích cô ấy ở điểm nào?" 

  

Hai người này, nhìn thế nào cũng không hợp. 

  

Giang Diệp có chút xấu hổ. 

"Tiêu Hòa chỗ nào cũng tốt, tôi không bằng cô ấy." 

  

Nghe vậy, khóe miệng tổng giám đốc giật giật, muốn lấy một cái gậy gõ cho người trước mặt tỉnh táo lại. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận