Hán Hương

Q1 - Chương 018: Thái Tể lục.

Đại Vương vui lắm, bớt đi một miệng ăn chủ lực, nó và Vân Lang vẫn ăn sạch cơm, bụng tròn như cái trống.

Con hươu cái mấy ngày qua mắt long lanh, đi sớm về muộn, bộ dạng khả nghi thế này, chắc là động đực rồi.

Trong núi có rất nhiều hươu sao, theo như Thái Tể nói, năm xưa xây cung A Phòng, bất kể là tiên hạc, hươu sao, tới hổ báo sói, rắn lớn, voi đầy vườn, nhiều tới mức Thượng Lâm Uyển của nước Hán bây giờ chẳng thể so bì.

Tổ tiên của dã thú ở nơi này đều bị thợ săn thuần phục, bởi thế không sợ người lắm.

Câu này thì Vân Lang không tin.

Y tin cung A Phòng huy hoàng rộng lớn vô cùng, chim chóc muông thú nhiều không kể siết, Tần Thủy Hoàng vơ vét mỹ nhân, dị thú, báu vật các ngước, phát động mười mấy vạn người xây cung A Phòng, nhất định xa xỉ cực độ.

Nhưng tổ tiên dã thú bị thuần phục thì con cháu nó thân cận với người? Cái này quá duy tâm, báo, lợn rừng, sói mà y tiếp xúc, hình như chẳng có con nào là tốt đẹp.

Nhắc tới Đại Tần, nhắc tới Tần Thủy Hoàng là trí tuệ của Thái Tể biến mất, vô cùng cảm tính, so với dã thú, ông ta mới là người bị Tần Thủy Hoàng thuần hóa.

Thẻ sách trong nhà đá kỳ thực chính là ghi chép vệ lăng ba đời Thái Tể sau khi Đại Tần diệt vong.

Từ ghi chép trong đó Vân Lang được biết, lúc mới đầu có hơn hai nghìn người phụ trách canh lăng mộ, về sau Lưu Bang vào Hàm Dương, 1500 người quay lại bảo vệ Đại Tần rồi tất cả chiến tử ở Hàm Dương, số còn lại tiếp tục bảo vệ lăng.

Thế nhưng Hạng Vũ vào Quan Trung cho một mồi lửa thiêu cung A Phòng, Hàm Dương, phái người lùng sục khắp Quan Trung, tìm kiếm lăng tẩm Tần Thủy Hoàng.

Đó là phần thảm liệt nhất trong ghi chép của Thái Tể, năm trăm vệ sĩ giao phong với mật thám nước Sở, bọn họ dần dần điêu linh, trong đó 157 người tự sát trước khi bị bắt.

Có một người tên Bành Câu Tử, tứ chi bị Sở vệ chém đứt, dùng thép nóng nung cháy vết thương, bị người ta dùng que nhọn đóng vào cột, kêu gào hai ngày, đến khi que nhọn phun ra từ miệng mới tuyệt khí mà chết.

Cuộc tranh đấu thủ vệ lăng mộ này kéo dài tới khi Hạng Vũ bị Lưu Bang đánh bại ở Cai Hạ, chạy tới Ô Giang tự vẫn mới dần dần dừng lại.

Lưu Bang là một người thực sự chuẩn bị làm hoàng đế tốt, ông ta không hứng thú với Tần lăng, hơn nữa khi khai quốc lập đô ở Lịch Dương, Tần lăng liền khuất khỏi tầm nhìn của những kẻ có dã tâm.

Bộ ( Thái Tể lục) kỳ thực là bộ sử đẫm máu của vệ sĩ thủ lăng.

Sau đó tới năm Hán cao tổ thứ năm, Quan Trung lập huyện Trường An, nằm ở bờ nam sông Vị, phía bắc cung A Phòng. Năm thứ bảy xây Vị Ương cung, cùng năm quốc đô chuyển từ Lịch Dương tới huyện Trường An, vì ở đất Trường An, lấy tên là thành Trường An, ý là "trường trì cửu an".

Tám năm trước, nguy cơ tái hiện.

Hán hoàng Lưu Triệt mười tám tuổi hạ lệnh xây dựng Thượng Lâm Uyển, cơ bản kế thừa di chỉ cung A Phòng, rộng tới ba trăm dặm, bao quát năm huyện Trường An, Hàm Dương, Chu Chí, Hộ Huyền và Lam Điền.

Không may, Tần lăng nằm ở trong phạm vi đó.

Thượng Lâm Uyển là vườn cấm của hoàng gia, lại bị Lưu Triệt dã tâm bừng bừng lấy làm nơi huấn luyện Vũ Lâm vệ, vì thế có vô số tuần sơn, thợ săn, quân tốt ra vào, mang tới nguy cơ lớn cho Tần lăng.

Vốn còn có mười sáu hậu đại vệ sĩ Tần lăng nữa, trong tám năm qua đã dần tiêu hao hết, chỉ còn một mình Thái Tể bảo vệ cho giấc ngủ của Tần Thủy Hoàng.

Một tháng trước khi gặp Vân Lang, người bạn cuối cùng của Thái Tể bị thợ săn đặt bẫy giết chết.

Vân Lang đặt cuốn thẻ sách cuối cùng xuống, lòng cảm xúc ngổn ngang, vậy là mọi nghi vấn đã có lời giải.

Không phải Thái Tể tin vào người đột nhiên xuất hiện như y, mà ông ta không còn lựa chọn nào khác, nếu không có người mới gia nhập, vệ sĩ Tần lăng sẽ diệt vong.

Vân Lang có thể tưởng tượng ra được, khi Thái Tể tuyệt vọng, giữa không trung sấm sét chói lòa, sau đó một người đen xì xì rơi xuống, đó là thần tích, đó là viện binh Tần Thủy Hoàng gửi tới cho ông ta.

Dù là vậy Thái Tể vẫn cẩn thận nấp ở bên quan sát Vân Lang suốt hai ngày đêm, tới khi thấy nếu không xuất hiện thì y sẽ bị ăn thịt mới hiện thân.

Thái Tể không quan tâm Vân Lang là ai, chỉ cần không phải gian tế nước Hán là được, đó là yêu cầu tối thiểu của ông ta rồi.

“ Đọc xong rồi hả?”

Vân Lang nặng nề gật đầu, chỉ đọc một bộ sách, y đã cảm tưởng nửa số máu trong người mình là của vệ sĩ Tầng lăng, sự trung trinh tráng liệt ấy, có ai không cảm động: “ Cháu hiểu rồi, cháu là thái tể đời thứ năm.”

Thái Tể gật đầu:” Đợi ta chết mới thế.”

“ Gia gia yên tâm, cháu sẽ bảo vệ hoàng lăng, không phải vì sợ bị người chém đầu đâu.” Là hậu duệ của người Tần, bảo vệ lăng tẩm của tổ tiên có một phần trách nhiệm, Vân Lang nói rất chân thành:

Thái Tể hai mắt đỏ hoe, im lặng rất lâu mới nói:” Cho dù ngươi không chịu được sự cô đơn, muốn rời đi, thì cũng đừng nói cho bất kỳ ai hoàng lăng ở đâu, nếu không đám người bọn ta dù có thành âm hồn cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Âm hồn đòi mạng là sự dọa dẫm bất đắc dĩ nhất, không có tính uy hiếp nhất, chỉ những người cùng đường rồi mới phải lấy những lời đe dọa này ra nói.

Vân Lang không muốn làm Thái Tể thất vọng, trịnh trọng chỉ tay lên trời: “ Cháu lấy linh hồn bà bà trên trời thề, bí mật hoàng lăng sẽ dấu kín trong lòng, trước khi tìm được người kế thừa thích hợp, không tiết lộ với bất kỳ ai, nếu không sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.”

Thái Tể gật đầu hài lòng:” Bà bà là ai?”

“ Là một người còn quan trọng hơn cả tính mạng của cháu, đã qua đời rồi.”

Thái Tể áy náy thi lễ với Vân Lang, ông ta thấy câu hỏi của mình vô cùng thất lễ: “ Mai theo gia gia học thuật bác đấu.”

“ Vâng ạ, cháu cũng không muốn bị đám thợ săn giết chết. Ngoài ra gia gia mang về thêm cho cháu sách để đọc được không? Sách gì cũng được, bây giờ cháu biết nhiều chữ rồi.” Thái Tể "ừ" một tiếng rồi lại nằm xuống giường, hôm nay ông ta giải quyết được một nỗi lo trong lòng, nhưng tâm trạng vẫn chẳng tốt hơn là bao:

Nơi này tức hết sức đông đúc, náo nhiệt, thế rồi, từng người, từng người một cứ thế lìa bỏ cõi đời, để lại trách nhiệm vinh quang nặng nề lên đôi vai ngày một già nua bất lực của ông ta ….
Bạn cần đăng nhập để bình luận