Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 883: Binh vây trong tuyết.

Chương 883: Binh vây trong tuyết.Chương 883: Binh vây trong tuyết.
ở cửa thành bắc có khoảng hơn một tên lính trấn giữ, nhưng đêm nay bão tuyết, không mấy ai đứng ở cửa thành, phần lớn đều vào thành lâu đi ngủ rồi, chỉ có năm sáu người co quắp trong hốc thành, bọc lấy chăn lông run rẩy.
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân rầm rập. Mấy tên lính Kim buồn ngủ mơ màng lờ đờ mở mắt, chỉ thấy mấy bóng đen cao lớn khôi ngô đi vào hốc thành.
- Các ngươi là ai?
Binh sĩ cầm đầu lim dim hỏi. Gã vẫn còn ngái ngủ.
Nhưng trả lời gã là một thanh đao lạnh ngắt. Hàn quang lóe lên, cái đầu gã rơi xuống, máu tươi phun tóe ra, mùi máu tanh nồng gay mũi lập tức tràn ngập hốc thành.
Các binh sĩ khác cả kinh mất hồn mất vía, nhưng không có cơ hội làm gì. Mười mấy tên lính xông lên trước, che miệng bọn họ, chủy thủ sắc lạnh cắt đứt cổ họng.
Chỉ trong chốc lát, sáu binh sĩ thủ thành chết cả. Yến Thanh vung tay lên, ba mươi mấy người lính chạy nhanh lên đầu tường, phun khói mê vào trong thành lâu, hơn một trăm lính Kim đang ngủ say hoàn toàn chìm vào mê man.
Yến Thanh dẫn theo ba mươi mấy binh lính chạy lên đến đầu thành, dặn một thuộc cấp:
- Đi vào giết tất cả quân địch đi! KHông để lại người sống!
Thuộc cấp dẫn theo hai mươi binh sĩ bịt miệng bịt mũi vào trong thành lâu, chỉ trong chốc lát, hơn một trăm lính Kim đã bị giết trong khi đang ngủ, không còn một ai sống sót.
Quân Tống hành động rất nhanh, chậm chậm kéo bàn kéo bị đông đến cứng ngắc lại. Nơi này nối với chốt sắt của cửa lớn. Chốt bị treo lên, cửa thành kèn kẹt mở ra. Bên ngoài không có cầu treo, mười mấy trinh sát tránh bên ngoài thành.
- Tình hình thế nào?
Một áp đội trinh sát hỏi.
- Mau bẩm báo Đô Thống, đã chiếm được cửa thành bắc!
Mười mấy trinh sát lập tức đốt gậy lửa chiếu sáng. Thực ra đây là một loại thuốc nổ đặc biệt, có thể chiếu sáng rất xa, cho dù gió tuyết đang mờ mịt nhưng cách một dặm vẫn có thể nhìn được rõ ràng.
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Giết vào thành đi!
Hai vạn binh sĩ quân Tống như lũ quét từ trong rừng tùng mãnh liệt xông ra, ập tới cửa bắc huyện thành cách đó một dặm.
Lúc này, cửa bắc huyện thành đã bị Lý Diên Khánh phái trinh sát khống chế. Yến Thanh đã suất lĩnh năm trăm thủ hạ ở ngoài thành dẫn đầu chạy tới quân doanh trong thành.
Quân doanh ở thành đông, chiếm diện tich gần bằng hai phần mười huyện thành, nhiều nhất có thể trú quân ba vạn người. Bốn phía quân doanh có tường vây, còn lập vài chục trạm gác, chỉ có một cửa lớn có thể ra vào. Vì bão tuyết quá lớn nên trước cửa quân doanh cung không có mấy quân coi giữ, trên tháp canh càng không thấy bóng người. Thời tiết thế này, đứng trên tháp canh cũng vô ích.
Yến Thanh sợ kinh động quân doanh sớm quá nên không ra tay mà nghiêm mật bố trí năm trăm binh sĩ ngoài cửa doanh, phòng ngừa quân Kim phá vây. Lúc này, bỗng trên đầu thành có tiếng báo động, quân Kim tuần tra vẫn phát hiện ra sự lạ, gõ cảnh báo ở đầu tường phía nam thành.
Choeng choeng choeng, tiếng báo động vang vọng khắp cả thành, trong quân doanh cũng nhao nhao rối loạn lên.
Tiếng vó ngựa rầm rầm như sấm, Tào Mãnh suất lĩnh ba ngàn kỵ binh dẫn đầu giết tới quân doanh. Y hô to một tiếng, ba ngàn kỵ binh như một trận cuồng phong xông vào quân doanh, bắt đầu vô tình giết chóc quân Kim một cách tàn khốc…
Trời sáng dần, cơn bão tuyết kéo dài một ngày hai đêm cuối cùng đã dừng, ánh nắng lại vẩy khắp đại địa. Huyện thành Lạc Giao cũng bắt đầu sôi trào, mọi người khua chiêng gõ trống nghênh đón quân Tống trở về.
Trên đường cái lớn quỳ đầy ba ngàn tù binh bị bắt, ai nấy đều bị trói cả chân lẫn tay, quỳ dưới đất, sợ hãi và tuyệt vọng. Quanh họ, đông nghịt người, vô số người bị hại kêu khóc muốn nhào tới, nhưng đều bị người khác kéo lại.
- Giết bọn chúng đi!
Bách tính cả thành rống giận, dọa đám binh sĩ bị bắt sợ hãi run bắn lên. Rất nhiều binh sĩ quỳ rạp dưới đất khóc ròng ròng cầu xin tha mạng.
Giữa sân rộng chất đống bảy ngàn cái đầu người. Đây là bảy ngàn quân Kim bị quân Tống giết đêm qua, đầu chất một đống ở đó.
Lý Diên Khánh đứng trên đài cao lạnh lùng nói với các binh sĩ bị bắt:
- Các ngươi đều đã từng là quân Tống, đầu hàng quân Kim. Nếu các ngươi chỉ vì mạng sống, ta cũng sẽ không giết các ngươi, có thể thả cho các ngươi hồi hương. Nhưng các ngươi lại biến thành dã thú, cũng đồ sát đồng bào mình, gian dâm tỷ muội của mình như quân Kim. Tội ác của các ngươi ngập trời, chỉ có giết sạch đám dã thú các ngươi mới có thể bảo vệ những người nhỏ yếu. Lý Diên Khánh ta muốn dùng đầu của các ngươi và quân Kim chiến cáo thiên hạ, ai dám xâm phạm đồng bào Đại Tống ta, Lý Diên Khánh ta sẽ trả thù, lấy máu trả máu, lấy răng trả răng còn tàn khốc hơn!
Lý Diên Khánh nghiêm nghị hét quát lên:
- Giết!
Ba ngàn binh lính giơ cao chiến đao, bổ mạnh xuống tù binh quỳ dưới đất. Ba ngàn cái đầu người rơi xuống, mấy vạn dân chúng xung quanh đều hô kên kinh ngạc, rồi bộc phát ra tiếng hoan hô nhức tai nhức óc.

Khi ánh nắng buổi sáng chiếm khắp sơn đạo Lạc Thủy, ba vạn quân Kim lập tức òa lên hoan hô. Các binh sĩ kích động nhảy dựng lên. Gió tuyết ngừng, có nghĩa là bọn họ có cơ hội sống.
Hoàn Nhan Lâu Thất càng nóng vội hơn đám binh sĩ. Quân đội của y nhiều nhất chỉ có thể mang theo khẩu phần lương thực của năm ngày, y đã yêu cầu binh sĩ người Hán ở huyện Lạc Giao cứ cách hai ngày lại phải vận chuyển quân lương, đảm bảo lương khô tùy thân của quân Kim không thể ít hơn ba ngày. Nhưng bây giờ đã qua ba ngày, quân lương đáng lẽ nên đưa tới từ hôm qua vẫn chưa thấy đâu. Bây giờ muốn về huyện Lạc Giao phải mất thêm hai ngày nữa, huống chi trời còn hạ tuyết, đường về lại càng gian nan hơn. Hoàn Nhan Lâu Thất lo nhất là tuyết lở.
- Lập tức tập kết, lui về!
Không chờ lều vải được dọn dẹp xong, Hoàn Nhan Lâu Thất đã vội vã hạ lệnh tập kết xuất phát.
Quân Kim tập kết rất nhanh, trên đường núi trắng mênh mang tuyết, một dải màu đen dài mười mấy dặm khó khăn tiến từng bước. Tuyết lớn ngập sâu đến tận đầu gối, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, huống chi còn phải đi gần hai trăm dặm mới về tới huyện Lạc Giao, vậy mà quân Kim chỉ còn đủ lương thực cho hai ngày rưỡi.
Giữa trưa, đằng trước có tiếng sấm, trời đất hơi rung lên, đám lính Kim đều nhìn nhau. Rõ ràng trời đang nắng, sáng sủa, vạn dặm không mây, vì sao lại có tiếng sấm?
Bỗng Hoàn Nhan Lâu Thất biến sắc hô lớn:
- Không xong!
Hắn đang nghĩ tới một chuyện đáng sợ nhất. Nhất định quân Tống đang dùng chấn thiên lôi nổ cho lở tuyết. Y quay đầu nhìn sang núi, tuyết đọng trên đó bắt đầu lăn xuống.
Hoàn Nhan Lâu Thất cả kinh, da đầu gần như muốn nổ tung, gấp đến mức run giọng hô lớn:
- Tuyết sắp lở. Mau lùi lại!
Đám lính Kim cũng hiểu ra, vạn phần hoảng sợ chạy như điên lại đằng sau. Nhất thời, mấy vạn quân Kim tranh nhau chen lấn, kêu khóc không ngớt, chà đạp lẫn nhau, liên tục có từng nhóm binh sĩ bị chen đẩy xuống sườn núi, trong tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng, rơi xuống hạp cốc sâu trăm trượng.
Mười mấy thân binh phóng ngựa đi trước mở đường không ngừng chém binh sĩ chắn đường hộ tống chủ tướng cưỡi ngựa chạy như điên.
Lúc này, tuyết đã bị nổ lở, cả một khoảng tuyết rộng mấy trăm trượng, dài hơn mười dặm nghiêng sang một bên> Lúc này, trong cơn tuyết lở điên cuồng, con người chỉ còn bé như một con kiến hôi, tiếng kêu thảm thiết liên miên, tiếng tuyết lở đập vào đường núi ầm ầm, rồi rơi xuống hạp cốc sâu trăm trượng. Tuyết vụn bay khắp nơi, hít vào cũng sặc. Hoàn Nhan Lâu Thất nhảy xuống ngựa, chạy lên mấy chục bước, nhào vào tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Không biết bao lâu sau, Hoàn Nhan Lâu Thất chầm chậm mở mắt. May quá, không bị tuyết lớn bao phủ. Y quay đầu nhìn, thấy tuyết chồng chất ngay sau lưng mình chỉ mấy chục bước, chiến mã cùng hơn trăm thân binh đằng sau đều biến mất, cùng với hai vạn binh sĩ.
Mấy tên lính đỡ Hoàn Nhan Lâu Thất còn chưa tỉnh hồn dậy:
- Đại tướng quân, tuyết lở đã kết thúc!
Hoàn Nhan Lâu Thất chậm rãi đứng dậy, mờ mịt nhìn quân đội, chỉ còn lại bảy tám ngàn người. Nơi bọn họ đứng cũng chỉ là một đoạn đường núi rộng không đến hai mươi dặm, trước sau đều bị tuyết lở bịt kín.
Trái tim Hoàn Nhan Lâu Thất còn lạnh hơn cả tuyết. Chấn thiên lôi nổ, hơn mười dặm tuyết đọng sụp lở, không biết phía trước có bao nhiêu đoạn đường bị tuyết bao phủ.
- Mọi người cùng nhau cố gắng, xem thử xem có dọn đường được không.
Tất quả quân kim đều có vẻ tuyệt vọng. Tuyết đọng trên đường cao ít nhất gấp đôi người, rộng hơn hai trượng, một người thanh lý một đống tuyết cũng phải mất ít nhất một ngày, huống chi đây là những mấy chục dặm. Căn bản là không thể.
Một thân binh chỉ lên núi:
- Đại tướng quân, nếu có thể vượt qua núi có thể sẽ tìm được đường ra khác.
Hoàn Nhan Lâu Thất đang tuyệt vọng bỗng nhìn thấy một tia hy vọng, vội vàng hô lớn:
- Trần tiên sinh ở đâu?
Lúc này y đang nghĩ tới mưu sĩ Trần Quảng Triệu. Trần Quảng Triệu là người duy nhất ở đây biết địa hình nơi này. Nhưng y gọi nửa ngày cũng không có ai trả lời.
Một binh lính nhỏ giọng đáp:
- Hình như Trần tiên sinh đã rơi xuống sườn núi khi chạy trốn.
Hoàn Nhan Lâu Thất hơi ngây ra một lát, đành dặn hơn mười tên lính:
- Lên đỉnh núi xem một chút xem!
Mặc dù tuyết đọng đã lở, nhưng trên núi vẫn kết một tầng băng thật dày. Mười mấy người lính mất hơn một canh giờ mới leo lên đỉnh, cảnh tượng xa xa khiến họ sợ ngây người.
Xa xa là thế giới băng tuyết mênh mông, trong phạm vi một trăm dặm, khắp nơi trên đại địa là từng liệt cốc to lớn, tuyết đọng rơi đầy bên dưới, là một cái bẫy cực lớn, căn bản không thể đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận