Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 890: Phong hiểm khảo thí (hạ)

Chương 890: Phong hiểm khảo thí (hạ)Chương 890: Phong hiểm khảo thí (hạ)
Cửa thành Thái Nguyên đã đổi mới hoàn toàn, dùng gỗ dày gấp đôi làm ruột, bên ngoài bao một tầng sắt lá, chốt cửa to đùng bằng sắt cũng nặng đến mấy trăm cân, nhất định phải được mơ ra từ đầu tường.
Lần này quân Tống nổ mở cửa thành là dùng chấn thiên lôi khổng lồ nặng tám mươi cân, uy lực gáp mấy lần lúc trước.
Bây giờ có dùng lại chấn thiên lôi cũ cũng không mở được cửa thành, nhưng căn cứ vào tiền lệ quân Kim tấn công thành Thái Nguyên lần trước, Lý Diên Khánh gần như có thể khẳng định, lần này quân Kim đến đánh thành Thái Nguyên nhất định sẽ vẫn dùng chấn thiên lôi nổ thành.
Cho nên nhất định phải thông qua thí nghiệm thực tiễn mới có thể có được đáp án chuẩn xác. Sở dĩ hắn có thể giữ vững Thái Nguyên và Biện Lương là vì không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Thí nghiệm được sắp xếp ở thành bắc. Ở thành bắc, phần lớn là đất trống, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cư dân. Quân đội đã giới nghiêm quanh thành bắc, không cho phép người đi đường qua lại, đồng thời cũng báo cho toàn thành quân đội tới thí nghiệm hỏa khí, cư dân chớ bối rối.
Lý Diên Khánh đứng cách thành bắc một trăm năm mươi bước, nhìn chăm chú mấy tên lính ở phía xa xa đang bày ra chấn thiên lôi. Bọn họ thí nghiệm chấn thiên lôi của nước Kim trước. Mấy tên lính chạy vội, trốn sau một tảng đá lớn yểm hộ, nhưng qua rất lâu vẫn không có động tĩnh gì.
- Câm lôi!
Hách Võ phất tay hô lớn. Quả thứ nhất đã là câm lôi. Lý Diên Khánh thầm lắc đầu. Trình độ chế tạo của nước Kim còn kém xa triều Tống.
Quả pháo sau đó vẫn là câm. Tới tận quả thứ ba mới nổ. Tiếng nổ khá lớn, một cột khói đen bốc lên. Lý Diên Khánh giục ngựa chạy lên, chỉ thấy trên cửa lớn có một mảnh màu đen cắm đầy miếng sắt nhỏ, nhưng cửa lớn vẫn không hư hao gì.
Lý Diên Khánh yên tâm, lại nói:
- Đổi sang chấn thiên lôi của chúng ta!
Đám người lại rời đi, mấy tên lính châm lửa xong lập tức trốn sau tảng đá lớn, bưng kín lỗ tai, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc. Một cột khói đặc lớn bốc lên.
Một lát sau, đám người quay về cửa thành, chỉ thấy ở một góc bên trái cửa thành hơi biến dạng, bị khí xung kích đẩy lõm vào. Lý Diên Khánh nhíu chặt lông mày, nói với mấy đại tướng Hách Võ và Vương Quý:
- Mặc dù nổ một lần vẫn chưa mở được cửa thành, nhưng nếu quân Kim tiếp tục dùng cách nổ pháo này vẫn sẽ nổ được cửa thành. Nói cách khác, chấn thiên lôi là uy hiếp lớn nhất với phòng ngự của chúng ta.
Vương Quý nghĩ một lát, nói:
- Ty chức đề nghị thành lập một đội quân chuyên môn, khoảng hơn ngàn người, bọn họ chuyên môn phụ trách đề phòng quân Kim dùng chấn thiên lôi tấn công.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Phương án này không tệ. Đội quân đặc biệt này giao cho ngươi toàn quyền trù hoạch kiến lập.

Việc chiêu mộ tân binh tiến triển thần tốc khác thường, chỉ trong hai ngày, quân Kinh triệu đã chiêu mộ được thêm năm vạn tân binh ở phủ Thái Nguyên. Trong số năm vạn tân binh này có ba vạn người là binh sĩ quân Tống lúc trước, hoặc là sương quân, hoặc là cấm quân, sau khi quân Tống tan tác đã tự trốn về nhà, giờ lại một lần nữa mặc lên khôi giáp.
Việc huấn luyện tân binh do Lưu Kỹ tổng phụ trách. Ngày đầu tập trung, năm vạn tân binh đứng trên giáo trường rộng lớn. Năm vạn người chia làm năm phương đội, xếp hàng chỉnh tề. Tân binh không mặc đồ mặc bố giáp, mà mặc xuyên trứ bì giáp thống nhất. Đây là giáp da của quân Liêu, vẫn còn trong kho hàng thành Thái Nguyên, có hơn mười vạn bộ. Không ít quân Kim cũng mặc giáp da này, nên để phân biệt, quân Tống quét một lượt sơn đen lên giáp da và mũ giáp, hoàn toàn khác với giáp da màu đỏ và vàng.
Lý Diên Khánh đứng trên đài cao, một cột quân kỳ rồng đen của quân Tống bay phần phật trên đầu hắn. Lý Diên Khánh cao giọng nói:
- Ta biết, trong số các ngươi, có rất nhiều lần mặc lên chiến giáp lần thứ hai. Có lẽ có người cần kiếm tiền nuôi gia đình, có lẽ có người muốn báo thù rửa hận. Nhưng bất kỳ các ngươi có mục đích thế nào, hiện giờ các ngươi đều giống ta, đều đang đứng trước cảnh nước mất nhà tan, trở thành nô lệ cho dị tộc. Chỉ có cầm vũ khí lên bảo vệ gia viên, bảo vệ phụ mẫu thê nhi, chỉ có cầm vũ khí lên đánh nhau sống chết với quân Kim mới là đường ra duy nhất của chúng ta. Có người nói, quân Kim cường hãn, kỵ binh lợi hại, người Tống chúng ta không phải đối thủ. Lời này cũng khá có lý, nhưng không hoàn toàn chính xác. Chúng ta có ưu thế của mình, chúng ta có chấn thiên lôi có uy lực mạnh mẽ. Có thần khí phi hỏa lôi thủ thành, chúng ta có lòng nhiệt huyết ngàn ngàn vạn vạn lần không cam lòng bị nô dịch. Đây là mỗi người các ngươi…
Lý Diên Khánh lấy ra một cái đũa, bẻ nhẹ một cái gãy làm hai:
- Sức mạnh cá nhân yếu ớt như vậy đấy, khó mà sống sót được dưới thiết kỵ quân Kim. Nhưng nếu tập trung cả ngàn vạn người lại.
Lý Diên Khánh lấy ra một bó đũa, cố dùng sức mấy cũng không thể bẻ gãy:
- Đây là các ngươi hiện tại. Năm vạn tướng sĩ đứng ở đây, sức mạnh tập thể của các ngươi sẽ trở nên vô cùng to lớn. Quân Kim không cách nào đánh tan chúng ta, ta tin chắc chúng ta nhất định sẽ thủ vững thành Thái Nguyên, sẽ không cho quân Kim tiến lên nửa bước!
Cảm xúc của năm vạn tên lính bùng nổ. Với bài diễn thuyết rất có tính lan truyền của Lý Diên Khánh, họ không nhịn được vung tay lên hô to.

Tiếp theo là huấn luyện nâng cao tàn khốc. Cho dù phần lớn tân binh đều là đã từng trong quân ngũ, nhưng phần lớn trong số họ cũng chỉ từng tham gia cung tiễn xã và sương quân, đều được huấn luyện cơ sở và có tố dưỡng quân sự, nhưng hiện giờ, việc phải làm là khiến cho bọn họ thoát thai hoán cốt, vứt bỏ thói quen trước kia, đặc biệt là bồi dưỡng tinh thần tập thể, với cá tân binh, điều này là quan trọng nhất.
Năm vạn binh sĩ chia làm mấy chục đội huấn luyện trận pháp trên giáo trường, tiếng hô tiếng giết tung trời. Lưu Kỹ đi tới bên cạnh Lý Diên Khánh:
- Hôm nay Vương Quý tìm tới ty chức phàn nàn, nói các binh sĩ đều bị bắt đi làm vận phu, tân binh đang huấn luyện, trên binh không có ai lắp đặt máy ném đá trên đầu tường.
- Vẫn chưa vận chuyển xong vật tư sao?
- Vẫn còn lại một chút, chủ yếu là lều vải, sơn, trống trận, mấy thứ linh tinh, chắc phải mất khoảng một ngày.
- Có bao nhiêu dân phu đang hỗ trợ vận chuyển?
- Đại khái khoảng ba vạn người.
- Vậy để binh sĩ về trước đi! Số vật tư còn lại nhờ dân phu hỗ trợ vận chuyển xong, ta còn mấy việc cần nhờ ngươi hỗ trợ.
- Xin Đô thống phân phó!
- Một là chuyển đại doanh vào trong nội thành, ở thành bắc không tệ, trống trải, ít dân cư, có thể dỡ bớt một phần nhà cửa là có thể dựng đại doanh. Chuyện thứ hai là xuất động một vạn binh sĩ, giúp chuyển toàn bộ bách tính các huyện phủ Thái Nguyên vào trong thành. Hiện giờ đang hành động rồi, nhưng vẫn chậm quá, cần phải tăng tiến độ, ta hy vọng có thể chuyển toàn bộ vào trong thành trong vòng ba ngày.
Lưu Kỹ chần chừ một lát, hỏi:
- Làm vậy có khiến thành Thái Nguyên chật quá không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tất cả chỉ có hơn mười vạn nhân khẩu, cộng thêm cư dân trong thành cũng chỉ mới ba mươi vạn. Thành Thái Nguyên có thể chứa được ít nhất sáu bảy trăm ngàn người, còn lâu mới tới mức chen chúc. Chủ yếu là có rất nhiều tân binh được chiêu mộ từ các huyện, cần chuyển gia đình họ vào trong thành, tránh mối lo về sau.
- Ty chức hiểu!
- Mặt khác, còn một việc nữa là phản gian tế. Ta đoán trong thành Thái Nguyên cũng có không ít gian tế nước Kim, ta lo bọn họ sẽ nội ứng ngoại hợp giúp quân kim phá thành. Nhất định phải bới đám gian tế này ra. Nhiệm vụ này ta đã giao cho Trương Thuận, nhưng có thể Trương Thuận không đủ nhân thủ, cần ngươi hỗ trợ.
- Nhất định ty chức sẽ dốc toàn lực ủng hộ.
- Có ba chuyện này thôi, các vấn đề chi tiết về thủ thành ta sẽ cân nhắc.
‘’’
Trời mùa đông, núi Thái Hành cũng bị tuyết lớn chặn đường. Tỉnh Hình, tỉnh Phũ Dương, Bạch Hình đều bị tuyết lớn ngăn chặn, cho dù quân đội có tới cũng không thể vận chuyển vật tư.
Cuối cùng, Hoàn Nhan Tà Dã chọn đi đường xa tới phản công quận Hà Đông, để cho Hoàn Nhan Tông Vọng tiếp quản địa bàn Trung Nguyên Hoàn Nhan Xương đã chiếm cứ. Hoàn Nhan Xương sẽ suất lĩnh năm vạn quân đội quay đầu lên phía bắc, quay về quận Hà Đông, đoạt lại thành Thái Nguyên.
Sau đó, trên đường đi, khi Hoàn Nhan Tà Dã đưa ra quyết định để Hoàn Nhan Xương quay lại phía bắc, quân Tống đã chiếm được thành Thái Nguyên năm ngày.
Ở bờ đông Giáng Châu, một đội quân Kim năm vạn binh sĩ đang trùng trùng điệp điệp quay lại phương bắc. Quân đội này gồm có hai vạn kỵ binh người Nữ Chân và ba vạn bộ binh gồm tộc Khiết Đan và cả người Hán. Chủ tướng là danh tướng nước Kim Hoàn Nhan Xương.
Hoàn Nhan Xương chừng bốn mươi tuổi, mười mấy năm trước đã đi theo Hoàn Nhan A Cốt Đả nam chinh bắc chiến, lập nên chiến công hiển hách mở ra triều Kim. Trên tay gã cũng chất đầy nợ máu. Hoàn Nhan Xương tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe, mười mấy năm qua, có vô số máu tươi của vạn vạn dân chúng vô tội tộc Khiết Đan, tộc Hề đã chảy qua tay gã. Sau khi đánh hạ Thái Nguyên, để phát tiết phẫn nộ cá nhân, gã đã mặc cho binh sĩ tru diệt mấy vạn dân chúng Thái Nguyên vô tội. Là quái tử thủ nổi tiếng ở nước Kim.
Lần này Hoàn Nhan Xương quay về tấn công Thái Nguyên cũng không phải là ý của chính bản thân gã. Đều là lệnh của Đô Nguyên soái Hoàn Nhan Tà Dã cả, gã lệnh cho Hoàn Nhan Tông Vọng tiếp nhận địa bàn gã đã chiếm được, khiến cho gã bất mãn, nhưng cũng không làm được gì. Hoàn Nhan Tà Dã không thỉ là Đô Nguyên soái, mà còn là hoàng thái đệ, về quyết sách nam chinh, gã nói một không hai, bất kỳ ai dám chống lại quân lệnh của gã cũng sẽ bị nghiêm trị, phải chạy về bộ Nữ Chân.
Đêm dần phủ xuống, Hoàn Nhan Xương vẫn còn ôm một bụng uất ức dẫn đại quân vào trong huyện Khúc Ốc nghỉ ngơi. Trong huyện Khúc Ốc lập tức vang vọng tiếng khóc tiếng la, tiếng kêu thảm thiết, tới tận nửa đêm mới dần lắng lại. Hôm sau, trời vừa sáng, năm vạn đại quân tiếp tục bắc thượng, bỏ lại thêm một huyện thành vừa bị chà đạp.
Đại quân vừa xuất phát không lâu, Vạn phu trưởng quân Hán Lưu Ngạn Tông liền thúc ngựa chạy tới báo:
- Phó soái, có tin tức từ thành Thái Nguyên!
Hoàn Nhan Xương ghìm chặt chiến mã, hỏi:
- Là bồ câu đưa thư hay tin khẩn?
- Là tin khẩn!
- Dẫn người đưa tin tới gặp ta!
Một lát sau, thám tử đưa tin bước nhanh vào, quỳ một gối xuống hành lễ với Hoàn Nhan Xương:
- Khởi bẩm phó soái, ty chức từ phủ Thái Nguyên tới báo tin!
- Thành Thái Nguyên có bao nhiêu quân Tống?
Đây là vấn đề Hoàn Nhan Xương quan tam nhất. Số lượng quân Tống trong thành Thái Nguyên có liên quan trực tiếp tới việc gã sẽ đoạt thành khó hay dễ.
- Khoải bẩm phó soái, tổng cộng có ba vạn quân Tống, nhưng có sáu ngàn quân được đưa tới Nhạn Môn Quan và Lâu Phiền Quan. Trước mắt trong nooijt hành có hai vạn bốn ngàn quân Tống trú đóng, nhưng quân Tống đang chiêu mộ thêm tân binh, đến giờ đã mộ thêm được năm vạn tân binh.
Hoàn Nhan Xương không quan tâm tới việc chiêu mộ thêm tân binh. Với gã, tân binh đánh một trận là tan nát, không cần phải uổng phí tâm tư. Gã nghe nói chỉ có hai vạn bốn ngàn quân Tống, bèn thầm thở phào.
- Chủ tướng là ai?
Hoàn Nhan Xương hỏi.
- Chính là Lý Diên Khánh!
Tin tức này khiến cho gã vừa mừng vừa sợ. Mấy lần quân Kim đều thua trong tay Lý Diên Khánh, khiến cho từ trên xuống dưới đều sợ cái tên này. Hoàn Nhan Xương cực kỳ không phục. Gã chỉ hận mình không có cơ hội giao đấu với Lý Diên Khánh. Lần này Lý Diên Khánh lại ở ngay Thái Nguyên, chiến ý trong lòng gã lập tức sôi trào, chỉ hận không thể lập tức chắp cánh bay tới Thái Nguyên đại chiến một trận với Lý Diên Khánh.
- Truyền lệnh của ta. Đại quân tăng tốc, hành quân ngày đêm, ba ngày sau nhất định phải tới Thái Nguyên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận