Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 992: Giám sát tàn khốc

Chương 992: Giám sát tàn khốcChương 992: Giám sát tàn khốc
Hai người đi vài bước, Tần Cối lại nhỏ giọng hỏi:
- Biết hôm nay bàn bạc cái gì không?
- Dường như là một kế hoạch tác chiến của Miêu tướng quân, Thái thượng hoàng lấy ra để mọi người bàn bạc.
- Bàn bạc kế hoạch tác chiến?
Mắt Tần Cối mở lớn, để Tri Chính Đường bàn bạc kế hoạch tác chiến, quả thực chưa từng nghe thấy, chuyện cơ mật như vậy, không sợ bị tiết lộ ra ngoài sao?
Phạm Tông Doãn hừ một tiếng:
- Đơn giản là sợ mọi người từ bỏ hắn, cho nên dùng các loại biện pháp trói chung tất cả vào một chỗ.
Tần Cối không lên tiếng, quả thực có khả năng này. Trước mắt không phải Phạm Tướng công này kiếm cớ xin nghỉ bệnh sao?
Hai người đi vào nghị sự đường, mười quan lớn ngồi đầy trên công đường, bao gồm đám quan lớn tâm phúc của Triệu Cát là Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bá Ngạn, Từ Xử Nhân. Ngoài ra còn có ba tên quan lớn võ tướng, một là Quận Vương Hội Kê Miêu Phó, một là Quận Vương Kim Thành Lưu Chính Ngạn, còn một là Hạ Quốc Công Trương Uy.
Sở dĩ Trương Uy không được phong Quận Vương, là bởi vì gã sơ sẩy khiến Thái tử chạy thoát, đến giờ không tìm được, bị Triệu Cát trừng phạt, hủy bỏ Quận Vương Giang Hạ vốn đã đáp ứng gã.
Ba tên chủ tướng này, một người phụ trách tác chiến bên ngoài, một người phụ trách thủ thành, một người phụ trách trật tự hoàng cung, trách nhiệm rất lớn.
Lúc này, có thị vệ hô lớn một tiếng:
- Thái thượng hoàng bệ hạ giá lâm!
Quần thần vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Triệu Cát bước nhanh tới. Triệu Cát sắc mặt âm trầm, không hề tươi cười. Đỗ Sung nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng y.
Điều này cũng khó trách, ngay thời gian uống cạn một chén trà trước đó y còn đang nổi giận lôi đình. Lưu Quang Thế gửi cho y một bức thư bồ câu, chất vấn vì sao thuyền biển chậm chạp không tới, khiến quân đội của gã không cách nào vượt sông, đứng trước nguy cơ tiếp tế.
Triệu Cát lại chất vấn Đỗ Sung. Mặc dù Đỗ Sung đảm nhiệm Ngự Sử Trung Thừa và Giám Sát Sứ, nhưng gã không từ nhiệm Tạo Thuyền Sứ, như vậy an bài ba trăm chiếc thuyền biển này vẫn do gã phụ trách.
Đỗ Sung cũng không có cách nào trả lời chất vấn của Triệu Cát, hiện giờ cũng không phải sau này, một cú điện thoại là có thể tra ra tung tích. Trừ khi có người chạy tới báo cáo, hoặc có tình báo gửi thư bồ câu kịp thời tới, hoặc quan địa phương báo cáo. Nhưng những con đường này họ đều không có, cho nên với Triệu Cát và Đỗ Sung mà nói, ba trăm chiếc thuyền biển chính là bỗng nhiên mất tích.
Thực ra Đỗ Sung đã hoài nghi ba trăm chiếc thuyền biển bị quân đội của Lý Diên Khánh bắt làm tù binh, nhưng đây chỉ là suy đoán, không có chứng cứ, Đỗ Sung cũng không dám nói lung tung, gã biết hậu quả khi nói ra.
Gã chỉ có thể nói, có thể thuyền gặp phải sóng gió, tạm thời tránh né ở nơi nào đó, cho nên chậm trễ một khoảng thời gian, cố gắng an ủi Triệu Cát.
Đáng tiếc Triệu Cát không bị lừa gạt dễ dàng như vậy, mặt mũi y tràn ngập âm trầm, liền nói rõ y mơ hồ đoán được chân tướng.
- Mời các vị ái khanh ngồi đi!
Triệu Cát vung tay, mọi người lục tục ngồi xuống. Triệu Cát cũng ngồi xuống chỗ của mình, vị trí của y cao cao tại thượng, nhìn xuống đám người.
- Hôm nay triệu tập các vị tới chủ yếu có hai chuyện muốn bàn bạc với mọi người. Đầu tiên là vấn đề đề phòng tình báo, mọi người đều biết, Lý Diên Khánh làm tình báo rất lợi hại, năm đó hắn dẫn đầu thành lập Tình Báo Ti ở Tây quân. Nếu trẫm đoán không sai, hắn chắc chắn cũng thành lập rất nhiều điểm tình báo ở thành Lâm An, chúng ta nhất định phải diệt những điểm tình báo này đi, bắt thương nhân tự tiện cung cấp tình báo. Cho nên trẫm muốn thành lập Phản Tình Báo Ti, nó có quyền điều tra bất cứ kẻ nào, có quyền tiến vào bất cứ căn phòng nào, có quyền bắt bất cứ kẻ nào.
Tất cả mọi người âm thầm kinh hãi, Phản Tình Báo Ti chỉ sợ là cái cớ, mục đích thực sự của Thái thượng hoàng là kiềm chế ngôn luận, áp dụng giám sát tàn khốc, không cho phép bất cứ kẻ nào thảo luận ngông cuồng về triều đình.
Triệu Cát nhìn mọi người một cái, thấy mọi người đều không lên tiếng, liền nói:
- Phản Tình Báo Ti này và Giám Sát Cục trước đó cùng treo dưới Ngự Sử Đài, làm phiền Đỗ Trung Thừa toàn quyền phụ trách!
Đỗ Sung vội vàng đứng lên gật đầu chào hỏi với mọi người, nhưng trong đại sảnh vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Việc liên quan tới lợi ích bản thân mỗi người, không ai ủng hộ Phản Tình Báo Ti có quyền lực biến thái này.
Triệu Cát cũng không thèm để ý, y biết loại chuyện này sẽ không được người khác hoan nghênh. Nhưng mặc kệ ý kiến quần thần có lớn, chuyện này y nhất định phải làm.
Triệu Cát lại hỏi:
- Đã thành lập Phản Tình Báo Ti, vậy có thể giải trừ giới nghiêm, khôi phục trật tự bình thường đi!
Lưu Chính Ngạn vội vàng đứng lên:
- Vi thần tuân lệnh!
Triệu Cát lấy ra một bản kế hoạch, nói với mọi người:
- Chương trình nghị sự thứ hai của hôm nay chính là thảo luận một chút kế hoạch tác chiến của Miêu tướng quân, cụ thể thảo luận một chút thượng sách đối phó Lý Diên Khánh.
- Miêu tướng quân, ngươi tới trình bày cho mọi người đi!
Miêu Phó cũng đau cả đầu, gã có giao kế sách của mình cho Thái thượng hoàng phê chuẩn, không nghĩ tới Thái thượng hoàng lại cầm tới Tri Chính Đường thương nghị, đây không phải tương đương với tiết lộ ra ngoài sao?
Vì phòng người Lý Diên Khánh nhằm vào kế hoạch, mình chắc chắn phải tiến hành tu sửa lớn, nhưng nếu như phải tu sửa, vậy hiện giờ thảo luận có ý nghĩa gì?
Chẳng qua Thái thượng hoàng đã mở miệng, Miêu Phó cũng đành đứng dậy nói:
- Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Mặc dù binh lực trong tay Lý Diên Khánh gia tăng không ít, nhưng binh lực hắn có thể sử dụng để giao đấu với Phủ Lâm An sẽ không quá nhiều, ta đoán chừng khoảng từ năm tới bảy vạn người. Một mặt hắn cần lưu lại quân đội tọa trấn Phủ Bình Giang, cam đoan đại doanh hậu cần an toàn. Một mặt khác hắn còn chia binh bảo vệ đường tiếp tế an toàn. Mặt khác, Lưu Quang Thế đóng quân năm vạn ở Giang Bắc, có thể giết tới bất cứ lúc nào. Vì phòng ngừa hai mặt gặp địch, hắn nhất định phải bố trí chừng hai vạn quân đội ở bờ nam Trường Giang. Sau khi khấu trừ từng chỗ, quân đội tiền tuyến hắn có thể dùng cũng không nhiều lắm.
- Miêu tướng quân nói Lý Diên Khánh còn phải phái binh phòng ngự Lưu Quang Thế, có căn cứ không?
Hoàng Tiềm Thiện ngắt lời Miêu Phó.
- Quả thực có căn cứ. Thám tử của chúng ta tại Bình Giang đưa tới tin tức, sáu ngày trước, một đội quân ba vạn người đã bắc thượng lần nữa, do Tào Thịnh thống soái, họ hẳn là trở về phòng ngự bờ nam Trường Giang.
Hoàng Tiềm Thiện cười nói hai bên:
- Tình báo của Miêu tướng quân đã làm tốt rồi, chúng ta còn lo lắng cái gì?
Triệu Cát cười nói:
- Mời Miêu tướng quân nói tiếp!
- Vi thần tuân chỉ!
Miêu Phó tiếp tục nói:
- Nói xong Lý Diên Khánh rồi, lại nói một chút chúng ta đi. Trước mắt chúng ta có tổng cộng chín vạn năm ngàn quân đội, nếu như chúng ta điều tất cả quân đội tới Phủ Lâm An, như vậy ngoại trừ năm ngàn người thủ hoàng thành, hai vạn người thủ kinh thành, vậy trên thực tế chúng ta còn bảy vạn đại quân có thể dùng.
Từ số lượng quân đội, chúng ta hẳn là vượt qua Lý Diên Khánh. Có lẽ Lý Diên Khánh có một phần kỵ binh khá sắc bén, đền bù binh lực yếu thế, như vậy nói lui một bước, sức chiến đấu hai bên là tương đương, cho nên mấu chốt của thắng bại ngay ở chỗ đánh như thế nào.
Miêu Phó lại sai người treo một tấm bản đồ Lâm An, địa hình bên trên rất kỹ càng. Miêu Phó nhặt một cây gỗ chỉ vào phía bắc nói:
- Đại quân của Lý Diên Khánh xuôi nam Phủ Lâm An tổng cộng có ba con đường, một đường đọc theo hai bên bờ Vận Hà xuôi nam, đây là tuyến đông, cũng là tuyến tấn công chủ yếu của quân địch.
Con đường thứ hai là tuyến tây, từ huyện Võ Khang Hồ Châu đi qua quan đạo An Khê thông tới huyện Dư Hàng.
Tuyến thứ ba là xuôi nam dọc theo hai bên bờ sông Hoạn Đường, đây là tuyến giữa.
Đầu tiên tuyến An Khê có thể cơ bản loại trừ, dãy núi rất nhiều, đường đi khó khăn, vận chuyển hậu cần không cách nào cam đoan. Cho nên ta quyết định chỉ bố trí ở huyện Dư Hàng mấy ngàn người, sau đó đặt chủ lực ở tuyến sông Hoạn Đường và tuyến kênh đào Giang Nam. Ta đã sai quân đội xây dựng công sự kiên cố, bao gồm đường thủy cũng xây đập chặn đường.
Nói tới đây, Miêu Phó dựng thẳng eo nói với mọi người:
- Đây chính là một trận đánh lâu dài, ta đoàn chừng ít nhất phải năm ba tháng mới có thể phân ra thắng bại, chỉ sợ khi đó, hậu cần của Lý Diên Khánh sẽ không chịu nổi, cho nên ta kết luận sau cùng, trận chiến này của chúng ta sẽ rất gian khổ, nhưng dù thế nào chúng ta sẽ chiến thắng!

Trước mắt quân doanh của Lý Diên Khánh trú đóng ở bắc bộ trấn Lâm Bình Phủ Lâm An, trấn nhỏ ở bờ tây Vận Hà, phía nam trấn nhỏ có một bãi đất trống địa thế hơi cao, vừa vặn để Lý Diên Khánh dùng làm nơi trú doanh.
Ngay khi Miêu Phó đang báo cáo kế hoạch tác chiến tại Tri Chính Đường.
Lý Diên Khánh cũng đang cân nhắc kế hoạch tác chiến bước tiếp theo trước bản đồ. Tác chiến phải nói tới sĩ khí lòng quân, cổ vũ tinh thần của mình, làm tan rã sĩ khí tác chiến của đối phương, điều này cần nắm giữ thời cơ.
Từ khi ba vạn kỵ binh tới Giang Nam, Lý Diên Khánh liền biết trận chiến này mình thắng chắc, tiếp theo là vấn đề phải đánh thế nào. Hiện giờ hắn còn đang chờ tin tức phía vịnh Hàng Châu, chỉ cần quân đội của Tào Thịnh lên bờ ở vịnh Hàng Châu, quân đội của Triệu Cát gặp địch hai mặt, vậy thời cơ xuất kích của mình đã tới rồi.
Lý Diên Khánh đi tới trước bản đồ, cắm một lá cờ hồng phía nam vịnh Hàng Châu. Nói từ quân sự, đương nhiên là trực tiếp lên bờ ở phía đông thành Lâm An có hiệu quả nhất, thậm chí có thể trực tiếp cướp đoạt thành Lâm An.
Nhưng cân nhắc từ chính trị, lên bờ ở Phủ Thiệu Hưng vẫn tốt hơn. Trên chiến lược chậm lại một chút, cho thế cục thay đổi trong thành một thời gian lên men, chờ dư luận trong thành hoàn toàn nghiêng về phía mình, khi đó mới là thời gian công thành tốt nhất.
Hắn đang suy nghĩ, một thân binh bẩm báo ngoài trướng:
- Khởi bẩm Đô Thống, bên ngoài có một lão giả tới, họ Phạm, nói là người quen cũ của ngài.
Lý Diên Khánh hơi suy nghĩ, chẳng lẽ là Phạm Trí Hư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận