Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1022: Tin tức ngoài ý muốn

Chương 1022: Tin tức ngoài ý muốnChương 1022: Tin tức ngoài ý muốn
Sau khi trời sáng, Lâm An Các bắt đầu truyền ra tiếng pháo nổ lớn, khoảng thời gian này thường có tiếng pháo nổ chúc mừng đại thắng Từ Châu, chúc mừng đại thắng Túc Châu, chúc mừng công chiếm Phủ Đại Danh, chúc mừng đại thắng Tứ Thủy vân vân, dân chúng đã dần quen thuộc rồi. Chẳng qua tiếng pháo nổ hôm nay dường như vang dội hơn bình thường một chút, rất nhiều dân chúng đều chạy đi mua Báo Sớm, nội dung Báo Sớm quả thực khiến mọi người vui mừng khôn xiết. Nhiếp Chính Vương lấy ra kỳ mưu hỏa thiêu Nhậm Thành, toàn diệt ba vạn kỵ binh Nữ Chân tinh nhuệ.
Toàn diệt ba vạn Kim binh, điều này có nghĩa quân Tống thu phục Kinh Đông hai Lộ. Toàn bộ thành Lâm An đều sôi trào, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận việc này.
Giữa trưa, trong quán trà Tam Nguyên bên cạnh Thái Học, một đám học sinh Thái Học đang bàn luận nhiệt liệt chiến cuộc trước mắt.
- Ta xem chừng quân Tống áp dụng kế thành không, trước tiên di chuyển bách tính đi, chất đầy đồ dễ cháy trong thành, chờ Kim binh vào thành qua đêm liền phóng hỏa đốt thành, sau đó quân Tống chặn cửa thành, khiến Kim binh không ra được, ba vạn Kim binh đương nhiên mất mạng toàn bộ tại Nhậm Thành, nếu không sao lại gọi là hỏa thiêu Nhậm Thành chứ?
Một học sinh Thái Học tiến hành phân tích cụ thể dựa theo nội dung Báo Sớm, dẫn tới tiếng đồng ý của mọi người.
Có người tán thán:
- Kỳ binh thực sự của Nhiếp Chính Vương là đi đường biển bắc thượng, khiến Kim binh có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới. Hai ngày trước không phải Báo Sớm đã nói, chúng ta xuất kỳ binh công chiến Phủ Đại Danh sao? Kỳ binh này chính là tới từ trên biển, đánh quân địch thủ thành trở tay không kịp. Nghe nói chiến thuyền đã phong tỏa Hoàng Hà, khiến Kim binh không cách nào xuôi nam, thu phục Trung Nguyên ở trong tầm tay.
- Thế nhưng lúc mùa đông tới, Hoàng Hà đóng băng, Kim binh cũng có thể xuôi nam.
- Hoàng Hà đóng băng ít nhất còn nửa năm! Lúc đó Trung Nguyên đã sớm thu phục rồi, cho dù Kim binh tới cũng không sợ, chúng ta sẽ đánh cuộc chiến công phòng thành trì.
Một tên sĩ tử yếu ớt nói:
- Tại sao Nhiếp Chính Vương muốn tiến đánh Phủ Đại Danh, không phải là vì đặt chiến trường tại Hà Bắc sao? Đồng thời cũng đánh căn cơ thu phục Hà Bắc?
Một đám sĩ tử lập tức an tĩnh, bỗng nhiên có người vỗ bàn một cái:
- Cao minh nha!
Đám sĩ tử chợt hiểu ra, liên tục không tiếc ngôn từ khen ngợi.
Lúc này, một tên sĩ tử chạy vào, cao giọng nói:
- Các ngươi có nghe nói không? Thái thượng hoàng băng hà rồi.
Trong quán trà lập tức an tĩnh, có người nhỏ giọng nói:
- Hiện giờ mới chết, tiện nghi cho hắn rồi!
- Đúng dấy, an táng hắn còn không biết phải dùng bao nhiêu tiền, sinh thời nghiệp chướng, chết rồi vẫn trở thành gánh nặng!
Mọi người anh một câu tôi một lời, tràn ngập mỉa mai đối với cái chết của Triệu Cát, nhưng không có một câu hữu ích. Chủ đề của mọi người lại nhanh chóng chuyển tới cuộc chiến, đây mới là chuyện lớn mà họ quan tâm.
Đây là một điểm ngươi đọc sách quan tâm, đối với dân chúng bình thường, họ không có hứng thú với cái chết của Thái thượng hoàng, ngay cả Báo Sớm ngày tiếp theo, cũng chỉ phát một bản phó cáo phía dưới cùng bản chính vụ.
Triệu Cát qua đời giống như một cơn gió, sau khi thổi qua liền biến mất, mấy tháng sau liền bị người khác hoàn toàn quên lãng, hoàn toàn biến mất trong dòng chảy lịch sử.

Khoảng thời gian này Hoàn Nhan Tà Dã quả thực hơi bể đầu sứt trán. Quân Tống tiến công toàn diện quá đột ngột, nhất là Lý Diên Khánh tấn công từ đường biển đánh cho y trở tay không kịp.
Hoàn Nhan Tà Dã hiểu được quân Tống công chiếm Phủ Đại Danh sau khi Phủ Đại Danh bị công hãm năm ngày, mà không phải loạn phỉ Lương Sơn Cao Khánh Duệ báo cáo, như vậy quân Tống đánh tới từ đâu?
Hoàn Nhan Tà Dã suy nghĩ nửa ngày mới đưa mắt nhìn chằm chằm trên biển cả, chỉ có thể là đánh tới từ đường biển, thừa dịp hiện giờ là gió đông nam, thuyền biển của quân Tống có thể bắc thượng.
Chẳng qua mặc dù đoán được quân Tống công chiếm Phủ Đại Danh, nhưng Hoàn Nhan Tà Dã vẫn không lộ ra vẻ gì, mà lợi dụng quân đội của Cao Khánh Duệ đoạt lại Phủ Đại Danh. Chỉ là y không nghĩ tới Cao Khánh Duệ cũng gian trà trơn trượt, năm vạn đại quân công thành liên tục, ngay cả đầu tường cũng chưa chạm tới, quả thực khiến Hoàn Nhan Tà Dã tức giận vạn phần.
Ngày thứ mười, Hoàn Nhan Tà Dã rốt cuộc không kìm được, cuối cùng quyết định xuất binh Phủ Đại Danh, đồng thời phái người chạy tới Phủ Thượng Kinh báo cáo Lang Chủ, y yêu cầu mạnh mẽ đình chỉ tiến đánh thảo nguyên, tập kết binh lực quyết chiến với quân Tống.
Trước mắt Phủ Yến Sơn có mười ba vạn quân đội, Hoàn Nhan Tà Dã lệnh Hoàn Nhan Hi Doãn dẫn ba vạn quân Hán đóng giữ Phủ Yến Sơn, y tự mình dẫn đại quân Kim quốc xuôi nam, bao gồm quân đội các bộ lạc Nữ Chân, Bột Hải, Cao Ly, Khiết Đan, Hề; tổng cộng mười vạn đại quân trùng điệp đánh tới Phủ Đại Danh.
Trước mắt Hoàn Nhan Tà Dã xoắn xuýt nhất chính là tình hình năm vạn Kim binh Trung Nguyên, hiện giờ tin tức phía nam Hoàng Hà cơ bản đã bị cắt đứt.
Mặc dù Kim quốc có không ít điểm tình báo ở phía nam Hoàng Hà, nhưng vấn đề là tất cả bồ câu đưa thư phía nam Hoàng Hà đều phải đi qua trung chuyển là Phủ Đại Danh, sau đó lại từ Phủ Đại Danh đổi bồ câu đưa tin chuyển tới Phủ Yến Sơn.
Đã mất đi một vòng mấu chốt này, điểm tình báo phương nam cũng mất đi tác dụng, khiến Kim binh thành kẻ điếc và người mù, ngoại trừ y biết được quân Tống đã bắc phạt toàn diện từ điểm tình báo Phủ Kinh Triệu ra, chi tiết còn lại y hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc hoàng hôn hôm ấy, mười vạn đại quân tới huyện Thanh Hà Ân Châu, đại quân tạm thời đóng trại bên ngoài huyện thành, trời vừa sáng hôm sau lại tiếp tục xuôi nam.
Các binh sĩ đang bận rộn hạ trại, lúc này, Huyện Lệnh Thanh Hà dẫn theo một thương nhân tìm tới Hoàn Nhan Tà Dã.
- Tề Huyện Lệnh, tìm bản Vương có chuyện gì?
Bởi vì thân phận của Hoàn Nhan Tà Dã cực cao, y cũng hơi khách khí với quan viên phía dưới.
- Ti chức đầu tiên cảm tạ điện hạ không có nhiễu dân, tiếp theo là có tin tức liên quan tới Trung Nguyên muốn nói cho điện hạ.
Hai ngày trước, Hoàn Nhan Tà Dã hạ lệnh các Châu Huyện Hà Bắc thu thập tình báo Trung Nguyên, người cung cấp tình báo chính xác sẽ có trọng thưởng. Bản thân y không có cách nào lấy được tình báo Trung Nguyên, chỉ có thể gửi hi vọng ở quan viên Hà Bắc.
Hoàn Nhan Tà Dã mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Tin tức gì?
Tề Huyện Lệnh nói với một thương nhân sau lưng:
- Ngươi tới nói đi!
Thương nhân nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu dân có cửa hàng ở Từ Châu, hai tháng trước nhận được thư bồ câu của cửa hàng, nói là Hoàng Hà bị ngăn chặn rồi, không cách nào qua sông. Trong thư nhắc tới tử thủ Từ Châu, hai vạn Kim binh bị mười vạn quân Tống vây công.
- Cái gì?
Hoàn Nhan Tà Dã tóm thương nhân, giận dữ hét:
- Ngươi nói cái gì?
Thương nhân sợ hãi hồn không phụ thể, toàn thân run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời. Hoàn Nhan Tà Dã buông gã xuống:
- Thư bồ câu đâu?
Thương nhân nơm nớp lo sợ đưa một cuộn thư bồ câu lên. Hoàn Nhan Tà Dã vội vàng mở ra nhìn kỹ, trên thư bồ câu trước mắt quả nhiên viết tin tức mười vạn quân Tống vây công hai vạn Kim binh. Mặc dù không có viết kết quả, nhưng đủ khiến Hoàn Nhan Tà Dã lòng nóng như lửa đốt. Ít nhất một việc y chờ đợi không có xảy ra, hai đội Kim binh không tập trung làm một.
Đây là kết quả y hi vọng nhất, hai đội Kim binh tập trung lại thành một, đó chính là năm vạn đại quân, khôgn sợ bất kỳ quân Tống nào. Nhưng nếu không tập trung lại, rất có thể sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận.
Hoàn Nhan Tà Dã dường như nhỏ máu trong lòng, mười vạn đại quân, rất có khả năng chính là mười vạn quân Kinh Triệu mà Lý Diên Khánh điều tới từ Quan Trung.
Qua nửa ngày, Hoàn Nhan Tà Dã tỉnh táo lại, hỏi:
- Thư bồ câu của ngươi còn có thể qua lại không?
- Còn có thể, nếu như Đại Vương cần!
- Lập tức gửi thư bồ câu hỏi tình hình Kim binh Từ Châu thế nào, còn có tình hình Kim binh Vận Châu thế nào, hỏi rõ ràng cả hai, sau đó nói cho ta.
- Đại Vương, trời sắt tối rồi, chỉ sợ nhanh nhất cũng phải sáng sớm ngày mai.
- Vậy thì sáng sớm ngày mai gửi thư đi, ta hi vọng trước khi trời tối ngày mai nhận được tình báo chính xác.
- Tiểu nhân hiểu được!
Hoàn Nhan Tà Dã lập tức phái một đội thân binh đi theo tên thương nhân này.
Hoàn Nhan Tà Dã thở dài một tiếng, nếu như nói là bởi vì chiến lược triều đình sai lầm, tạm thời buông tay triều Tống đi công thảo nguyên, mới dẫn tới bị động hôm nay.
Thế nhưng thảo nguyên lại không thể không đánh, bản thân quyết sách chiến lược này cũng không có vấn đề, xét đến cùng vẫn là thực lực Kim quốc không đủ.
Lúc công Liêu năm đó, năm mươi vạn Liêu binh và hai mươi vạn Hề binh bị giết chóc hơn một nửa, nếu lúc ấy tiếp nhận đầu hàng, như vậy binh lực Kim quốc cũng sẽ không giật gấu vá vai giống như ngày hôm nay. Nếu như Hà Bắc và Trung Nguyên không bị đánh cướp giết chóc ác như vậy, phá hư hoàn toàn, như vậy Lưu Dự và Cao Khánh Duệ cũng có đầy đủ tài lực chiêu mộ quân đội.
Nhưng hiện giờ hối hận cũng vô ích rồi.
Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đi lại, y nhớ tới một chuyện khác, không khỏi tâm phiền ý loạn. Lang Chủ lại phái Hoàn Nhan Đồ Mẫu tới đảm nhiệm Phó Soái, còn có được Kim Lang đầu lệnh, điều này khiến Hoàn Nhan Tà Dã cảm nhận được một loại không tín nhiệm.
Nghe nói Lang Chủ đạt thành một loại hiệp nghị nào đó với Bột Hải và Cao Ly, tặng một nửa người và tài vật Hà Bắc cho Bột Hải Bộ và Cao Ly Bộ, đây là điều Hoàn Nhan Tà Dã không thể tiếp nhận.
Đoán chừng Hoàn Nhan Đồ Mẫu tới đây chính là vì hoàn thành hiệp nghị này.
Hoàn Nhan Tà Dã thầm cắn răng, chỉ cần mình một ngày ở Hà Bắc, Hoàn Nhan Đồ Mẫu mơ tưởng cướp sạch Hà Bắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận