Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1025: Trận chiến tru tâm

Chương 1025: Trận chiến tru tâmChương 1025: Trận chiến tru tâm
Mọi người hàn huyên vài câu, đều ngồi xuống. Lý Diên Khánh cười nói với mọi người:
- Trước tiên thông báo cho mọi người một chút tình hình chiến đấu Hà Bắc. Chúng ta đã hoàn toàn phong tỏa Hoàng Hà, hơn năm trăm con thuyền tuần tra trên Hoàng Hà, trừ khi Kim binh chắp cánh, nếu không không cách nào thông qua lạch trời Hoàng Hà.
Tiếp theo là chiến đấu Phủ Đại Danh, quân đội của Cao Khánh Duệ không đáng để lo, họ cũng không thực sự ra sức công thành. Trái lại ba ngày trước Kim binh phát động hai vạn năm ngàn người tiến công, bị chúng ta tiêu diệt một vạn năm ngàn người, cuối cùng thảm bại trở ra. Hai ngày này Kim binh không tiến công, mà vây thành, đoán chừng đang suy nghĩ phương pháp công thành, hoặc đang chờ đợi tin tức Kim binh Vận Châu.
- Nhưng không phải Kim binh Vận Châu đã bị tiêu diệt rồi sao?
Hàn Thế Trung hỏi.
- Nhưng Hoàn Nhan Tà Dã lại không biết tin tức này, Phủ Đại Danh là tổng trạm trung chuyển tình báo của họ, mặc kệ Biện Lương hay Lâm An, tất cả bồ câu tình báo của Kim binh đều phải tập trung ở Phủ Đại Danh trước, sau đó gửi từ Phủ Đại Danh. Hiện giờ Phủ Đại Danh bị chúng ta chiếm lĩnh, họ đương nhiên trở thành kẻ mù và kẻ điếc, trừ khi họ lợi dụng tin tức dân gian. Theo ta được biết, không ít thương gia có bồ câu đưa thư của mình, để xem Hoàn Nhan Tà Dã có thể nghĩ tới điểm này hay không?
- Vậy Đô Soái chuẩn bị khi nào tiến đánh toàn lực Biện Lương?
Nhạc Phi cũng giơ tay hỏi.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Trước tiên đánh bằng mưu, tiếp theo đánh bằng áp lực, tiếp theo đánh bằng binh, cuối cùng công thành. Phương pháp công thành là bất đắc dĩ. Hiện giờ đại cục của Lưu Dự đã mất rồi, có lẽ Lưu Dự không muốn đầu hàng, chẳng lẽ thủ hạ dưới tay hắn định chôn cùng hắn sao?
Nhạc Phi nghe ra lời Lý Diên Khánh có chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ Đô Soái đã có nội ứng?
- Nội ứng thì chưa nói tới, nhưng mấy ngày này các binh sĩ nhặt được tám phong thư quy hàng, đều là đại tướng trong thành, biểu thị nguyện ý lập công chuộc tội.
Lúc này Lưu Quang Thế vẫn trầm mặc chậm rãi nói:
- Nếu như là một phong thư còn có mức độ hoài nghi, nhưng hiện giờ là tám phong thư, xem ra đại tướng trong thành quả thực đã lục đục nội bộ rồi, Đô Soái dự định ứng đối ra sao?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Mặc kệ một phong thư đầu hàng cũng được, hay là tám phong thư đầu hàng cũng được, những thứ này đều không cần coi trọng cũng không cần cố gắng liên hệ, chỉ cần dựa theo trình tự của chúng ta là được rồi.
Nói xong, Lý Diên Khánh lại hỏi Tư Mã Lý Mai Văn ngồi phía sau:
- Lý Tư Mã, chuyện ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?
- Còn một điểm cuối cùng, trước khi trời tối hôm nay cam đoan in ấn hoàn thành toàn bộ.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Các vị Đô Thống trở về chỉnh đốn binh mã, để xem hành động tối nay.
Tất cả mọi người tản đi, Nhạc Phi lưu lại, hỏi Lý Diên Khánh:
- Kết thúc trận chiến Biện Lương, chúng ta sẽ trực tiếp bắc thượng Hà Bắc sao?
Lý Diên Khánh trầm tư một chút nói:
- Thẳng thắn mà nói, quân đội Hà Bắc hiện giờ, ta chỉ quan tâm Kim binh. Kim binh còn gần tám vạn người, số lượng này đủ để quyết chiến với chúng ta, mà không thua chúng ta. Trước đó ta muốn xây dựng thành Đại Danh thành một chiếc cối xay thịt, hao tổn binh lực Kim binh ở mức độ lớn nhất. Nhưng Hoàn Nhan Tà Dã dường như đã tỉnh ngộ, đã hai ngày liên tục không công thành, cho nên ta đang suy nghĩ, làm thế nào chia cắt Kim binh.
Nhạc Phi trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Vậy chúng ta có thể tiến đánh Phủ Yến Sơn hay không, Hoàn Nhan Tà Dã rất có thể chia binh về.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta cũng từng có suy nghĩ như vậy, để đại quân Lưu Kỹ đi Tỉnh Hình tiến công Phủ Hà Gian, toàn diệt Kỳ quân Phủ Hà Gian, sau đó quay đầu hướng bắc giết vào Phủ Yến Sơn. Cho dù Hoàn Nhan Tà Dã có thể chịu được Ký quân toàn diệt, nhưng hắn nhất định không nhịn được quân Tống tiến đánh Phủ Yến Sơn, hoặc là hắn sẽ chia binh, hoặc là sẽ hoàn toàn rút về phía bắc.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh lại nói:
- Chẳng qua mạch suy nghĩ này cần thả lại một chút, chờ Lưu Kỹ lấy được Phủ Đại Đồng rồi nói!
Nhạc Phi giật mình:
- Lưu tướng quân đã xuất binh Phủ Đại Đồng rồi sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Mười vạn đại quân của Lưu Kỹ đã xuất phát rồi, chỉ cần lấy được Phủ Đại Đồng, chúng ta sẽ có thể tiến công Phủ Yến Sơn từ mặt phía bắc.

Màn đêm yên lặng tiến tới, mười vạn đại quân của Lý Diên Khánh bắt đầu bố trí bên ngoài thành Biện Lương, chờ đợi giây phút phá thành tiến tới.
Vương Quý đứng trên một mô đất, chăm chú nhìn thành Biện Lương xa xa. Lúc này, Tào Mãnh lại xuất hiện bên cạnh gã. Vương Quý thấy Tào Mãnh dường như có chuyện muốn nói, liền cười nói:
- Tiểu tử ngươi lại có thể kìm nén được chuyện ở trong lòng sao?
Tào Mãnh cười khổ một tiếng nói:
- Có chuyện quá lớn, đành phải nghẹn ở trong lòng!
- Vậy thì nói cho ta nghe một chút.
Vương Quý cười nói.
Tào Mãnh thở dài một tiếng:
- Thực ra ta vẫn nghĩ không thông, Đại Tống đã suy nhược đến thế, vì sao Đô Soái không thay vào đó?
- Lời này quả thực nghẹn ở trong lòng!
Vương Quý nhìn chung quanh, lại nhỏ giọng cười nói:
- Ngươi lo lắng lợi ích tương lai của mình không nhận được bảo hộ sao?
Tào Mãnh gật đầu:
- Chỉ lo lắng tương lai Tống Đế đăng cơ, lỡ như Đô Soái có chuyện gì, những người đi theo hắn nhiều năm như chúng ta, chẳng phải là người đầu tiên Tống Đế muốn thu thập sao?
Vương Quý cười nói:
- Nói cho ngươi, ta không hề lo lắng.
- Vì sao?
- Bởi vì ta hiểu rất rõ Đô Soái, ta và hắn lớn lên cùng nhau, trong bụng hắn uốn khúc thế nào, ta lại không biết sao? Như vậy có thể nói cho ngươi đi! Thái thượng hoàng chết như thế nào, vị phía trên chúng ta rõ ràng hơn ai khác.
Tào Mãnh cả kinh:
- Không phải Thái thượng hoàng túng dục quá độ sao?
Vương Quý cười lạnh một tiếng:
- Túng dục quá độ sẽ chỉ khiến đồ chơi phía dưới không được, mà không mất mạng nhỏ, không tin ngươi đi tìm Hạ Thái y một chút, cam đoan ai cũng không biết hắn đi nơi nào.
- Thế nhưng ta không hề cảm thấy được bộ mặt tâm ngoan thủ lạt của Đô Soái!
- Đó là bởi vì chúng ta là người của hắn, ngươi không cần phải nói, là em vợ của hắn, ta lớn lên cùng hắn, vẫn luôn đi theo hắn, cho nên hắn rất tín nhiệm chúng ta. Giống như Trương Vinh, không tin ngươi nhìn xem, Đô Soái căn bản không tin tưởng hắn.
- Làm sao nhìn ra được?
Vương Quý vỗ vai gã, cười tủm tỉm nói:
- Nhóc con, ngươi còn không hiểu sao?
- Thôi đi!
Tào Mãnh thoát khỏi tay gã cả giận nói:
- Ngươi rốt cuộc có nói hay không?
- Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, Thạch Tú người này giảo hoạt nhất, tại sao hắn muốn hỏi phong hắn làm Thống Lĩnh nơi nào chứ. Khi Đô Thống nói phong hắn làm Thống Lĩnh Tế Châu, hắn lập tức đáp ứng. Thạch Tú cũng nhìn ra được, Trương Vinh người này sẽ còn trở thành tai họa của Lương Sơn Bạc, đó là hắn muốn giẫm Trương Vinh để đi lên trên!
- Tại sao ngươi biết Trương Vinh sẽ trở thành tai họa của Lương Sơn Bạc?
- Bởi vì ta tiếp thu quân đội của Trương Vinh, ta phát hiện trong đó thiếu ba trăm người, chính là thủy tặc Trương Vinh nuôi dưỡng trong Lương Sơn Bạc. Ba trăm người này Trương Vinh không giao ra, tự mình giữ lại, hắn cho rằng mình làm được kín kẽ không chỗ hở? Ta cho ngươi biết, Thạch Tú đã tố giác với Đô Soái sau đó, cho nên Đô Soái xếp Thạch Tú ở Tế Châu, còn phái người giám thị Trương Vinh, một khi Trương Vinh tiếp tục cản đường ăn cướp ở Lương Sơn Bạc, người giết Trương Vinh chắc chắn là Thạch Tú, Đô Soái bố trí, ngươi không hiểu sao?
Tào Mãnh gật đầu thở dài:
- Ngươi không nói, ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ.
- Cho nên ngươi không cần lo lắng, Đô Soái mưu tính sâu xa, chờ mười mấy năm sau, mọi người đã quên sạch Triệu gia, người đáng chết cũng chết sạch rồi, còn ai để ý thiên hạ có phải của Triệu gia hay không?
- Còn cần chờ mười mấy năm sau mới biết được đáp án, chẳng phải khiến ta nhịn chết rồi?
Vương Quý cười ha ha:
- Vậy thì ngươi học ta một chút, hoàn toàn tin tưởng Đô Soái, chẳng lẽ hắn không cân nhắc tới sự an toàn đời sau của mình sao?
Tào Mãnh lập tức tỉnh ngộ, gãi gãi đầu, cũng ngây ngô cười lên.

Lúc này, ba chiếc máy ném đá siêu cấp đang chậm rãi lái tới từ phía đông nam, chúng chậm rãi dừng lại khi cách thành trì hơn bốn trăm bước. Lúc này, thủ quân trên đầu thành chợt phát hiện ba chiếc máy ném đá loại lớn, lập tức la to, có người chạy tới Hoàng cung báo cáo Lưu Dự.
Ba cỗ máy ném đá siêu cấp kéo ra két két, ba quả cầu gỗ cực lớn đặt trong túi ném, mỗi quả cầu gỗ lớn chứa một vạn tấm truyền đơn, là Tư Mã Lý Mai Văn tổ chức nhân thủ in ấn mà thành. Quả cầu gỗ lớn có hai nửa vòng tròn trái phải, hợp lại một chỗ, ở giữa có chỗ kết nối, giữ chặt hai nửa quả cầu là một quả pháo lớn, khi quả pháo nổ tung trên không, quả cầu gỗ đương nhiên mở ra, tất cả truyền đơn sẽ thuận gió bay vào trong thành, quân Tống thí nghiệm mấy lần mới xác định phương án ném sau cùng.
Đêm nay không phải đánh trận, cũng không cần quân lệnh gì, chuẩn bị xong liền bắn.
Lúc này, tay ném ra lệnh một tiếng, ba máy ném đá siêu cấp bắn ra. Chỉ thấy ba quả cầu gỗ cực lớn vạch bầu trời bay vào trong thành, sau khi vượt qua đầu tường, quả pháo bên trên nổ ầm, quả cầu gỗ mở ra, hơn vạn tấm truyền đơn bên trong rơi xuống, mượn gió đông lướt vào trong thành.
Trong thành lập tức giống như tuyết bay tháng sáu, khắp trời là truyền đơn. Lúc này, Lưu Dự và mười mấy tên thân vệ đang vội vàng chạy tới đầu tường.
Gã dừng bước, kinh ngạc nhìn truyền đơn bay bay trên bầu trời. Một thân binh nhặt được một tấm, đưa cho Lưu Dự, tiêu đề là ‘Thư nói cho tướng sĩ Biện Lương’, là Lý Diên Khánh tự tay viết. Trong truyền đơn chỉ ra, binh sĩ và tướng lĩnh đầu hàng Kim binh, trợ Trụ làm ác, đã trở thành phản đồ dân tộc, tương lai trở thành tù binh cũng sẽ liên lụy con cháu. Hiện giờ họ chỉ có một biện pháp chuộc tội, đó chính là hiến thành đầu hàng, như vậy sẽ không truy cứu tội phản quốc của họ, nếu không đại quân đánh hạ Biện Lương, họ sẽ không còn đường ra.
Người dẫn đầu hiến thành có thể nhận được trọng thưởng, phong Thống Lĩnh cấp một, khuyên nhủ hai vạn tướng sĩ không nên bỏ qua cơ hội cuối cùng này.
Lưu Dự lập tức giận dữ, xé tan truyền đơn thành từng mảnh quát:
- Lập tức đi cướp lại truyền đơn, người dám can đảm cất giấu truyền đơn coi như thông đồng với địch, chém thẳng!
Lúc này, lại có ba quả cầu gỗ nổ tung trên không, ba vạn tấm truyền đơn mới bay múa trên không trung. Mấy trăm binh sĩ tìm kiếm truyền đơn khắp nơi, đồng thời cướp đoạt truyền đơn trên tay binh sĩ, trên dưới thành hỗn loạn.
Phòng Ngự Sứ Biện Lương Phạm Quỳnh chạy vội tới, nói với Lưu Dự:
- Điện hạ, một chiêu công tâm này của quân Tống thực hung ác!
Lưu Dự nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đây không phải công tâm, đây là tru tâm!
- Vậy chúng ta nên làm gì?
- Phái người nhìn chằm chằm, chỉ cần có đại tướng tụ hội, lập tức đuổi bắt!
Phạm Quỳnh thầm thở dài trong lòng, lần này thực sự không ổn, gã đành kiến trì tới đại doanh, phái ra ba trăm tên lính tuần tra bốn phía, đồng thời phái người đi cảnh cáo tất cả tướng lĩnh Thống Lĩnh trở lên, nghiêm cấm đại tướng tự mình tụ hội.
Nhưng dù Lưu Dự có lệnh giết, hay là Phạm Quỳnh cảnh cáo, cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào. Lý Diên Khánh phát động cuộc chiến công tâm mang đến xung kích cực lớn cho tướng sĩ trong thành, nhất là tướng lĩnh dẫn đầu đầu hàng, sẽ thu hoạch được phong quan Thống Lĩnh cấp một, điều này khiến tất cả đại tướng đều đứng ngồi không yên.
Với binh sĩ mà nói, biến thành tù binh sẽ liên lụy con cháu, cũng là một chuyện đáng sợ. Có lẽ tướng lĩnh còn có chỗ cố kỵ, nhưng binh sĩ thì không hề cố kỵ. Thời gian canh một, bắt đầu có binh sĩ lợi dụng dây thừng xuống thành, chạy tới đại doanh quân Tống đầu hàng, hoặc trực tiếp trốn về nhà.
Phong trào chạy trốn ngày càng mãnh liệt, diễn biến thành binh sĩ kết đội đào vong, từng doanh từng doanh một biến mất, tới lúc canh hai, đã có hơn hai ngàn năm trăm người đào vong.
Phạm Quỳnh nhận được tin tức mắng to, gã lập tức đưa ra hai quyết định. Thứ nhất, phải giấu Lưu Dự, không thể cho gã biết tin tức binh sĩ đào vong. Tiếp theo, gã lệnh thân binh của mình chia ra coi chừng đầu tường, chỉ cần có người dám đào vong, lập tức báo cáo với mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận