Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1029: Binh chỉ Đại Đồng

Chương 1029: Binh chỉ Đại ĐồngChương 1029: Binh chỉ Đại Đồng
Triệu Kỷ lấy ra bản dự thảo nghị quyết từ trong giá sách, lật trang thứ hai nói:
- Bên trên viết rất rõ ràng! Cũng không phải ép buộc từ bỏ tước vị, hoàng thúc có thể lựa chọn giữ lại tước vị.
- Vậy trang viên Trần Châu của ta làm sao bây giờ? Một ngàn khoảnh đất nha! Cứ chắp tay nộp lên trên như vậy sao?
- Bên trên chỉ nói là, nếu như đồng ý từ bỏ tước vị, có thể trả lại điền trang sản nghiệp lúc trước.
- Vậy không tiếp thụ từ bỏ tước vị thì sao? Điền trang sản nghiệp liền không còn, không phải chính là ý này sao?
- Thực ra cân nhắc từ lợi ích, hoàng thúc lựa chọn từ bỏ tước vị thì có lợi hơn. Dù sao Vương tước của hoàng thúc không thể truyền lại cho con cháu, nhiều nhất vài chục năm là không còn rồi, đến lúc đó con cháu của hoàng thúc không được điền sản ruộng đất, sẽ trách quyết định hôm nay của hoàng thúc.
- Ý ta là nói, điền sản ruộng đất lúc trước phải tranh thủ, Vương tước cũng không thể từ bỏ!
Triệu Kỷ trầm mặc một lát hỏi:
- Phủ trạch hoàng thúc ở hiện giờ là của bản thân sao?
- Đương nhiên là của ta, đất đai ta tự bỏ tiền ra mua, sau khi di chuyển phương nam ai quan tâm sự sống chết của chúng ta.
Triệu Kỷ gật đầu:
- Vậy là đúng rồi, ngay cả Thiên tử Triệu thị chính tông cũng mặc kệ hoàng thúc sống chết, hoàng thúc còn có thể trông cậy vào Lý Diên Khánh phát từ bi sao?
Triệu Ti lấy làm kinh hãi:
- Ngươi nói là, bản nghị quyết này thực ra là ý của Lý Diên Khánh?
- Ta nghĩ hẳn là ý của Lý Diên Khánh, cho phép hoàng tộc kinh thương, trả đất đai lúc trước lại cho chúng ta, đây là Lý Diên Khánh nhường lợi, nhưng chúng ta phải bỏ cái gì, hoàng thúc chưa bao giờ nghĩ tới sao?
- Lý Diên Khánh để chúng ta từ bỏ tước vị đổi lấy lợi ích sao?
Đôi mắt Triệu Ti mở to.
Triệu Kỷ cười nói:
- Hoàng thúc biết ta quyết định thế nào không?
- Ngươi nói đi!
- Xế chiều hôm nay ta đi tìm Tông Chính Tự, đưa ra điều kiện của ta. Ta có thể từ bỏ tước vị, một điều kiện là trả trang viên Phủ Khai Phong và sản nghiệp Biện Lương lại cho ta, một điều kiện khác chính là Vương phủ ta đang ở thuộc sự sở hữu của ta, trở thành nhà riêng, ta có thể truyền cho con trai.
- Ngươi hồ đồ à?
Triệu Ti phẫn nộ gõ bàn:
- Ngươi từ bỏ không chỉ là tước vị, còn từ bỏ giang sơn Triệu Tống!
- Hoàng thúc, ta rất rõ ràng trong lòng, đây là Lý Diên Khánh đang dùng rượu tước binh quyền. Nếu như ta không biết tốt xấu, trong ba năm ta hẳn phải chết, khi đó tước vị không còn, không còn gì hết, con trai của ta sẽ có vận mệnh bi thảm gì, ta còn không biết được!
- Điều này…
Triệu Ti bị chặn lời, một câu cũng nói không ra lời.
Triệu Kỷ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Ta từng bưng phân đổ nước tiểu cho Kim binh ở Phủ Hoàng Long, quá đói ngay cả chuột cũng từng ăn qua, cực kỳ khát chỉ có thể ăn tuyết. Khi đó ta thề, nếu ta có thể trở về Trung Nguyên, nhất định phải sống thoải mái hết nửa đời sau, tôn thất quyền lực cái gì đều là cứt chó, chỉ có bạc trắng bóng, chỉ có đồ ăn phong phú và nhà ở mới là quý giá nhất. Chính vì tước vị Cảnh Vương này, ta đã chết trong tay người Nữ Chân một lần, ta không muốn chết lần thứ hai. Hoàng thúc muốn đi tranh giành quyền lực, đi tìm người khác đi! Xế chiều hôm nay ta đã ký tên ở Tông Chính Tự, nguyện ý từ bỏ Vương tước rồi.
Triệu Ti thở dài, hồi lâu nói:
- Ngươi vừa mới nói, nếu như ta không ký tên từ bỏ tước vị, sẽ bị hại chết sao?
- Hoàng thúc, có câu chuyện xưa gọi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, tự ngài cân nhắc đi!
Triệu Ti nổi giận đùng đùng mà đến, lúc trở về lại thất lạc đầy cõi lòng. Rời khỏi Vương phủ, lão ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Giang sơn Triệu Tống ta, chẳng lẽ thực sự kết thúc rồi sao?

Ngay khi Lý Diên Khánh dẫn đại quân cướp đoạt Biện Kinh, cùng lúc đó phía bắc Nhạn Môn Quan, một đội quân Tống mười vạn người đang trùng điệp bắc thượng, nhánh đại quân này là mười vạn Hổ Bí Quân do Lưu Kỹ thống lĩnh, mục tiêu của họ là Phủ Đại Đồng bắc bộ Hà Đông Lộ.
Phủ Đại Đồng vốn là Tây Kinh Đạo của Liêu quốc, bao gồm ba Châu một Phủ là Phủ Đại Đồng, Sóc Châu, Ứng Châu và Úy Châu. Sau khi Liêu quốc diệt vong, Tây Hạ cũng dòm ngó Tây Kinh Đạo. Tám năm trước, quân Tây Hạ và Kim binh bùng nổ đại chiến tranh cướp Tây Kinh Đạo, cuối cùng Tây Hạ thảm bại, Kim quốc cướp đoạt Tây Kinh Đạo.
Với Đại Tống mà nói, Tây Kinh Đạo vốn cũng là đất đai vương triều Trung Nguyên, tại thời nhà Đường gọi là Sóc Châu, Vân Châu và Úy Châu, vẫn luôn do triều đình trung ương quản hạt.
Cho nên lúc ký kết minh ước trên biển cùng Kim quốc, đã xác minh sau khi Liêu quốc diệt vong, do triều Tống thu hồi Tây Kinh Đạo, nhưng cho tới ngày hôm nay, quân đội Đại Tống mới lần đầu bước chân vào Tây Kinh Đạo.
Quân Tống trước tiên tiến vào Sóc Châu. Sóc Châu không nhiều nhân khẩu, chỉ có mấy vạn người, chủ yếu là người Hán làm chủ, chẳng qua hẳn là người Hán Liêu quốc. Sau khi Liêu quốc diệt vong, họ lại biến thành người Hán Kim quốc. Chẳng qua cảm giác tán đồng của họ với Kim quốc không mạnh, đối với triều Tống phần lớn là lo nghĩ và sợ hãi.
Cho nên khi Lưu Thiết dẫn năm ngàn quân tiên phong tiến vào huyện Thiện Dương, bách tính trong thành mọi nhà đóng cửa, trên đường phố quạnh quẽ, dân chúng đều trốn trong phòng nhìn ra ngoài, nam tử thì cầm đao chuẩn bị liều mạng.
Lúc này, mấy tên quan viên vội chạy tới, quan viên dẫn đầu thi lễ nói:
- Hạ quan La Bắc Triều, là Huyện Lệnh bản huyện!
Lưu Thiết cảm thấy hơi quái dị, đối phương rõ ràng là người Hán, nói tiếng Hán lưu loát, lại không phải quan viên triều Tống. Gã hỏi:
- Ngươi là quan viên Kim quốc bổ nhiệm sao?
La Bắc Triều cười khổ một tiếng:
- Hạ quan là Tiến sĩ năm Bảo Đại thứ hai của Liêu quốc, đầu tiên làm Huyện Thừa, sau khi Kim binh chiếm lĩnh Sóc Châu, Huyện Lệnh Khiết Đan trước đó chạy mất, hạ quan liền được bổ nhiệm Huyện Lệnh.
- Chúng ta là quân Tống!
- Hạ quan biết, chỉ là khẩn cầu tướng quân không nên nhiễu dân, có yêu cầu gì, hạ quan nhất định dốc sức giải quyết.
- Thực ra ta không có yêu cầu vật tư gì, nhưng ta muốn biết tình hình Kim binh hiện giờ.
- Tình hình Kim binh rất đơn giản, sau khi họ chiếm lĩnh Tây Kinh thì chưa từng thay đổi, hai vạn kỵ binh vẫn luôn trú đóng ở Phủ Đại Đồng.
- Chưa từng tới chỗ các ngươi sao?
La Bắc Triều lắc đầu:
- Quân đội chưa hề đi ra khỏi Phủ Đại Đồng, chỉ là ti chức phải tới Phủ Đại Đồng báo cáo công tác.
Lưu Thiết quả thực nghe không được thoải mái, liền lạnh lùng nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần tới Phủ Đại Đồng báo cáo công tác.
- Hạ quan hiểu được!
Lưu Thiết chợt nhớ tới một chuyện lại hỏi:
- Nơi này là Sóc Châu, vậy Tri Sự Sóc Châu ở đâu?
- Hồi bẩm tướng quân, nhân khẩu Sóc Châu chỉ có ba vạn, hơn một nửa đều tập trung ở huyện Thiện Dương, cho nên hạ quan đồng thời cũng kiêm nhiệm Thái Thú Sóc Châu, trên thực tế Huyện nha và Châu nha là một.
Lúc này, một kỵ binh chạy từ phía sau tới, kỵ binh ôm quyền nói với Lưu Thiết:
- Đô Thống đã tới rồi, xin tướng quân dẫn quan viên nơi này tới đại doanh tra hỏi.
- Ta đã biết!
Lưu Thiết nói với La Bắc Triều:
- Các ngươi đi đại doanh với ta một chuyến! Sẽ không làm khó các ngươi, hỏi xong sẽ thả các ngươi rời đi.
La Bắc Triều nào dám không đi, gã đành phải mang theo Huyện Thừa và Huyện Úy đi theo Lưu Thiết tới đại doanh.
Mười vạn đại quân cũng đã tới huyện Thiện Dương, đại quân chỉ đơn giản đóng đại trướng, mấy trăm tên trinh sát đi ra ngoài mấy chục dặm giám thị tình hình quân địch.
Lúc này, Lưu Kỹ đang tra xét tuyến đường hành quân trên bản đồ trong đại trướng trung quân. Đại quân tới huyện Thiện Dương Sóc Châu trước, sau đó dọc theo sông Tang Kiền đi về phía đông, lúc tới Ứng Huyện Ứng Châu, lại vòng qua hướng bắc dọc theo sông Đại Đồng tiến tới Phủ Đại Đồng.
Khí hậu nơi này không khác Tây Hạ lắm, ngày hè nóng và khô, hành quân nhất định phải dọc theo sông nước, nhất là đại quân mười vạn người, nguồn nước cực kỳ quan trọng với họ.
Với Kim binh cũng như vậy, nếu như hai vạn kỵ binh xuôi nam nghênh chiến, vậy cũng nhất định phải hành quân dọc theo sông.
Lúc này, có binh sĩ bẩm báo ngoài trướng:
- Đô Thống, Lưu tướng quân tới rồi, mang theo một quan viên địa phương.
- Để họ vào!
Một lát, Lưu Thiết mang theo La Bắc Triều đi vào đại trướng. La Bắc Triều khom người hành lễ:
- Hạ quan Huyện Lệnh Thiện Dương La Bắc Triều tham kiến Lưu Đô Thống.
- Ngươi là người Hán sao?
- Tằng tổ phụ của hạ quan là người Phủ Thái Nguyên.
- Vậy tại sao lại đi phương bắc?
La Bắc Triều cười khổ một tiếng:
- Người Hán phương bắc thời đại đó chỉ có một loại tình huống, bị quân Liêu đánh tới bắt đi. Chẳng qua tằng tổ phụ của ta là thương nhân, hàng hóa và tiền đều bị mã phỉ cướp đi, hắn không về quê được, đành phải lưu lại Sóc Châu, những con cháu chúng ta chỉ có thể lưu lại Sóc Châu theo hắn.
Lưu Kỹ gật đầu:
- Ngươi từng tới Phủ Đại Đồng?
- Hai tháng trước hạ quan mới tới Phủ Đại Đồng báo cáo công tác.
- Ta muốn hiểu rõ tình hình Phủ Đại Đồng, ngươi có thể nói cho ta bao nhiêu?
- Hạ quan chỉ có thể nói cho Đô Thống tình hình thành Đại Đồng, nhưng tình hình Kim binh thì hạ quan quả thực không biết, quân doanh của họ ở phía bắc thành Đại Đồng, ta chưa hề đi qua, cũng chưa bao giờ thấy Kim binh.
- Vậy nói thành Đại Đồng một chút đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận