Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1032: Đại quân bắc thượng

Chương 1032: Đại quân bắc thượngChương 1032: Đại quân bắc thượng
Trong đêm tối, khắp nơi là tiếng la giết, từ đầu đến cuối Kim binh không cách nào tập kết, bị kỵ binh quân Tống cường đại xé tan tác. Trong lúc hỗn loạn, họ chỉ có thể đơn binh tác chiến, nhưng họ hoàn toàn không phải đối thủ của kỵ binh quân Tống kết thành đội. Trong bóng đêm, từng kỵ binh Kim quốc bị đánh ngã, bị đâm ngã, tử thương thảm trọng.
Hoàn Nhan Sát Thứ muốn tập kết quân đội mấy lần, nhưng đều không thể thành công. Gã thấy đại thế đã mất, đành mang theo hơn ngàn tên kỵ binh chạy trốn tới thành Đại Đồng. Cách thành Đại Đồng vài dặm, mười mấy tên binh sĩ thủ thành lại trốn tới đối diện.
Hoàn Nhan Sát Thứ sợ hãi, vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Khởi bẩm Đô Thống, thành Đại Đồng đã bị quân Tống đánh vào, các huynh đệ không ngăn cản nổi, thành trì đã thất thủ rồi!
Hoàn Nhan Sát Thứ giống hệt như bước hụt một cước, mắt tối sầm lại, thân thể lung lay, suýt chút nữa ngã từ trên ngựa xuống. Mấy tên thân binh vội vàng đã lấy gã:
- Đô Thống! Đô Thống!
Hoàn Nhan Sát Thứ chậm rãi ổn định tâm thần, lại hỏi:
- Chủ tướng của các ngươi đâu?
- Chủ tướng không rõ tung tích, có người trông thấy hắn kịch chiến với quân Tống phía kho thành.
Hoàn Nhan Sát Thứ thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn kỵ binh đi theo mình, chưa tới ngàn người, kỵ binh quân Tống nơi xa cuốn lên bụi đất che khuất bầu trời, cách họ không tới ba dặm, vào thành chỉ có một con đường chết.
Gã đành phải hô lớn:
- Đi theo ta!
Gã mang theo ngàn tên tàn binh bại tướng chạy trốn về hướng đông.
Trời dần sáng, một đêm chém giết kịch liệt, trong vùng đất trống không nhìn thấy Kim binh lọt lưới, có thể trốn đã trốn rồi, không thể trốn cũng chết dưới sự giết chóc vô tình của quân Tống.
Sau cuộc chiến, Tư Mã theo quân lập tức tiến hành thống kê tình hình chiến đấu. Kim binh chết vào tối qua đạt tới hơn một vạn sáu ngàn người, bao gồm một ngàn tám trăm người tử chiến trong thành. Quân Tống cũng bỏ ra thương vong gần bốn ngàn kỵ binh, tổn thất cũng khá thảm trọng.
Sau khi cướp đoạt Phủ Đại Đồng, Lưu Kỹ cũng không nóng lòng rút quân, mà phái Lưu Thiết dẫn ba vạn người đi Úy Châu, tiến tới cướp đoạt thông đạo chiến lược tiến vào bắc bộ Phủ Yến Sơn.
Trong chiến lược toàn diện của Lý Diên Khánh, tác dụng của Phủ Đại Đồng gồm cả công lẫn thủ. Một mặt nó có thể phòng ngừa Kim binh tấn công Phủ Hạ Châu và Phủ Linh Châu, đồng thời giải trừ nguy hiểm cho bắc bộ Hà Đông Lộ, khiến Tây Bắc và Hà Đông Lộ của Đại Tống đều nhận được một khu vực giảm xóc chiến lược quan trọng.
Còn một mặt, cướp đoạt Phủ Đại Đồng, khiến quân Tống lần đầu có thể uy hiếp bắc bộ Phủ Yến Sơn, mở ra con đường tấn công Phủ Yến Sơn từ bắc bộ cho quân Tống, ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng, tạo thành áp lực chiến lược to lớn đối với Kim binh Hà Bắc.
Cùng lúc quân Tống cướp đoạt Phủ Đại Đồng, sáu vạn liên quân của Ngô Giai và Trương Tuấn đang chỉ huy bắc thượng. Lưu Tử vũ dẫn hai vạn quân đội cũng chạy tới Phủ Thái Nguyên. Hai đội quân hội sư ở Phủ Thái Nguyên, tám vạn đại quân lập tức tiến vào Tỉnh Hình, phát động tiến công Phủ Chân Định.
Lúc này, Lý Diên Khánh dẫn hai mươi lăm vạn đại quân tới bờ nam Hoàng Hà, bắt đầu qua Hoàng Hà ở bến đò Bạch Mã.
Sau khi Hoàn Nhan Tà Dã thất bại thảm hại ở dưới thành Đại Danh, từ đầu đến cuối y đều không cam tâm, lại liên tục phát động hai lần tấn công thành. Sau khi trả cái giá lớn thương vong thảm trọng một vạn năm ngàn người, y rốt cuộc phải thừa nhận mình không có cách nào đánh hạ thành Đại Danh. Kim binh tiến đánh Phủ Đại Danh đã thương vong hơn ba vạn người, Ký quân của Cao Khánh Duệ cũng thương vong gần hai vạn người.
Dù là Kim binh hay quân Hán đều sĩ khí xuống thấp, đấu chí tác chiến tan rã. Khi Hoàn Nhan Tà Dã biết được tin tức ba vạn kỵ binh của Hoàn Nhan Tông Càn bị toàn diệt, trong lòng y vừa hối hận vừa phẫn hận, lại vừa sợ hãi, cuối cùng bệnh không dậy nổi.
Bến đò Bạch Mã là bến đò quan trọng nhất ở trung du Hoàng Hà. Lúc đại chiến Quan Độ năm đó, Quan Vân Trương chém giết đại tướng Nhan Lương của Viện Thiên ở nơi này. Nguyên nhân nơi này quan trọng không chỉ là địa thế của nó bằng phẳng, dễ dàng qua sông, mà bờ bên kia chính là trọng trấn huyện Lê Dương. Từ thời kỳ Lưỡng Hán, Lê Dương đã là nơi trung chuyển lương thực nổi danh, thời đại Nam Bắc triều còn xây dựng kho Lê Dương nổi danh thiên hạ, kéo dài mấy trăm năm. Tại thời đại Tùy Đường, kho Lê Dương cũng là một trong bốn kho lúa lớn trong thiên hạ.
Mặt phía bắc kho Lê Dương là yếu địa chiến lược Tương Châu, Lý Diên Khánh liền lựa chọn điểm xuất phát qua sông bắc phạt ở bến đò Bạch Mã.
Phía trên Hoàng Hà, mấy trăm chiếc thuyền lớn đang qua lại, ngày đêm không dừng vận chuyển binh sĩ quân Tống, chiến mã và vật tư. Lúc này, một chiếc thuyền biển năm ngàn thạch dán vào bến thuyền, một tướng lĩnh chạy tới nói với Lý Diên Khánh:
- Đô Soái, thuyền đã tới bến, mời lên thuyền!
Lý Diên Khánh gật đầu, cười nói với Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế:
- Đi thôi! Chúng ta cũng không thể vận chuyển chậm trễ, tới Hà Bắc ăn cơm trưa !
Mọi người lục tục đi theo Lý Diên Khánh xuống đình, đi tới bến thuyền. Lúc này, Vương Quý bước nhanh tới hỏi:
- Đô Soái, nghe nói Lưu Kỹ đã lấy được Phủ Đại Đồng rồi?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tin tức của ngươi cũng rất nhanh, quả thực lấy được rồi. Làm sao, ngươi không phục trong lòng sao?
- Không phục thì không có, chỉ là hơi hiếu kỳ, lấy được Phủ Đại Đồng, có phải Lưu Kỹ sẽ tiếp tục đông tiến Phủ Yến Sơn?
- Vậy thì chắc chắn, dường như ta đều đã nói với các ngươi, một mục đích chiến lược lấy được Phủ Đại Đồng, chính là mở ra con đường tiến vào Phủ Yến Sớn từ mặt phía bắc. A Quý, ngươi phải nỗ lực nha! Nếu không Lưu Kỹ sẽ dẫn quân tiến vào Phủ Yến Sơn trước.
Vương Quý và Lưu Kỹ đánh cược vào năm ngoái, cược ai lấy được thành Yên Kinh. Vương Quý đặt cược một thanh bảo kiếm mình yêu quý nhất, Lưu Kỹ cũng đặt Đại Uyển Mã lông vàng đốm trắng của gã.
Vương Quý hơi gấp, vội vàng năn nỉ nói:
- Sau khi qua Hoàng Hà, có thể để ti chức dẫn năm vạn quân bắc thượng, cướp đoạt Phủ Hà Gian, cắt đứt đường lui của Kim binh hay không?
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Nếu như ngươi chỉ muốn cắt đứt đường lui của Kim binh, ta có thể đáp ứng ngươi. Nhưng nếu như ngươi cắt đứt đường lui của Kim binh chỉ là lấy cớ, mục đích thực sự là bắc thượng Phủ Yến Sơn, vậy chỉ sợ ta không thể đáp ứng.
Vương Quý cắn răng nói:
- Ti chức đáp ứng Đô Soái, chỉ cướp đoạt Phủ Hà Gian, sẽ không bắc thượng, nếu làm trái, nguyện xử lý theo quân pháp.
Lý Diên Khánh vỗ vai gã:
- Ta hiểu được tâm tình của ngươi. Như vậy đi! Ta vốn muốn để Ngô Giai cướp đoạt Phủ Hà Gian, vậy ngươi cũng dẫn năm vạn quân bắc thượng, nếu như ngươi và Ngô Giai liên thủ cướp đoạt Phủ Hà Gian, vậy thì lưu Ngô Giai thủ Phủ Hà Gian, ngươi dẫn theo năm vạn đại quân tiếp tục bắc thượng, phối hợp quân đội của Lưu Kỹ và Trương Tuấn vây công Phủ Yến Sơn.
Vương Quý vui mừng:
- Ti chức nhất định sẽ lấy được Phủ Hà Gian với tốc độ nhanh nhất!
Gã thi lễ với Lý Diên Khánh, vội vàng rời đi. Không bao lâu, Lý Diên Khánh mang theo thân binh lên thuyền lớn năm ngàn thạch. Mấy người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cũng đi theo lên chiếc thuyền biển này. Thuyền lớn chậm rãi quay đầu chạy tới bờ bên kia.
Lý Diên Khánh đứng ở đầu thuyền, yên lặng chăm chú nhìn sông Hoàng Hà rộng lớn đục ngầu. Lúc này, Nhạc Phi chậm rãi đi tới, sóng vai đứng chung một chỗ với Lý Diên Khánh. Nhạc Phi trầm giọng hỏi:
- Đô Soái cho rằng Kim quốc sẽ ngồi nhìn Phủ Yến Sơn thất thủ sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Đương nhiên sẽ không ngồi nhìn, nhưng quan trọng là bao lâu hai mươi vạn đại quân viễn chinh Mạc Bắc của họ có thể rút về Thượng Kinh. Trước đó Kim quốc đã tiếp viện Phủ Yến Sơn tám vạn đại quân, hiện giờ Thượng Kinh binh lực trống rỗng, Bột Hải bộ cũng không có khả năng phái binh nữa. Còn có Khiết Đan và bộ lạc Hề, gần như đã bị Kim binh ép khô rồi. Cho nên Kim quốc cũng đang chờ sau khi hai mươi vạn đại quân trở về mới có thể tiếp viện Phủ Yến Sơn, thời gian cần thiết này, cũng là thời gian chúng ta cướp lấy.
- Vậy còn Kim binh Phủ Đại Danh thì sao?
Lý Diên Khánh cười lạnh:
- Hoàn Nhan Tà Dã ngã bệnh, Nhạc Đô Thống có biết không?
Nhạc Phi giật mình:
- Hoàn Nhan Tà Dã ngã bệnh, Đô Soái nhận được tin tức từ nơi nào?
- Chúng ta có một đội trinh sát linh động ở Hà Bắc, khoảng năm trăm người, họ chặn mấy tên Kim binh mang theo tin tức trên người, nhận được tin tức này từ miệng Kim binh.
- Bệnh rất kịch liệt sao?
- Nghe nói khá nặng, đã không thể xử lý quân vụ, quân vụ do Phó Soái Hoàn Nhan Đồ Mẫu phụ trách. Nếu như ta đoán không sai, Kim binh đã có suy nghĩ rút về phía bắc.
Lúc này, Hàn Thế Trung đi tới nói:
- Nếu như Kim binh rút về phía bắc, vậy thì đồng nghĩa với từ bỏ Hà Bắc.
- Đúng là như vậy, nhưng chúng ta không thể để họ rút về Phủ Yến Sơn. Cho nên ta đồng ý Vương Quý dẫn quân đi cướp đoạt Phủ Hà Gian, cắt đường lui của Kim binh.
- Nếu như Kim binh không đi Phủ Hà Gian, mà vòng qua Phủ Chân Định thì sao?
- Phía Phủ Chân Định có quân đội của Trương Tuấn, huống hồ lại còn hai mươi vạn đại quân của chúng ta, ta có lòng tin toàn diệt Kim binh ở Hà Bắc.
Hàn Thế Trung thở dài:
- Đô Soái bày mưu tính kế, thận trọng từng bước, ti chức thực tâm phục!
Nhạc Phi yên lặng gật đầu, gã cũng đồng ý cách nhìn của Hàn Thế Trung từ đáy lòng. Không có Lý Diên Khánh chém giết những năm nay, nếu chỉ dựa vào quân đội và đại tướng bọn họ, rất khó thu phục cố thổ. Một khi Kim binh kết thúc cuộc chiến Mạc Bắc, Kim binh lại xuôi nam quy mô lớn lần nữa, chỉ sợ thế cục triều Tống còn chuyển biến xấu.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng nói:
- Bây giờ nói đại thắng còn sớm, uy hiếp thực sự của chúng ta là chủ lực Kim binh lui về từ thảo nguyên. Đó là ba viên đại tướng Hoàn Nhan Tông vọng, Tông Bật và Tông Hàn cũng sẽ trở về, đó mới là lúc chúng ta thực sự đứng trước khiêu chiến.
- Hi vọng khi đó chúng ta đã cướp đoạt Phủ Yến Sơn.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đây cũng là mục tiêu giai đoạn thứ hai của chúng ta. Vấn đề Phủ Yến Sơn không lớn, chúng ta có ưu thế binh lực, quan trọng là bảy vạn Kim binh và ba vạn Ký quân Phủ Đại Danh. Nhất là bảy vạn Kim binh vẫn rất có sức chiến đấu, chúng ta nhất định phải dùng các loại thủ đoạn làm tan rã phân hóa bọn họ, như vậy, chúng ta hoàn thành mục tiêu giai đoạn thứ hai sẽ nắm chắc hơn.
Nhạc Phi tỉnh ngộ:
- Đô Soái dự định ra tay từ Ký quân?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Ký quân đều là người Hán Hà Bắc, tin tưởng không ai trong số họ đồng ý đi theo Kim binh tới Thượng Kinh, đây chính là cơ sở phân hóa bọn họ!
Qua sông dùng trọn vẹn hai ngày hai đêm, hai mươi lăm vạn đại quân cùng vật tư vượt qua Hoàng Hà. Lúc này, Vương Quý đã dẫn năm vạn đại quân đi tới Phủ Hà Gian trước một bước, Lý Diên Khánh thì dẫn hai mươi vạn đại quân trùng điệp đánh tới Tương Châu.
Mà lúc này, Kim binh Phủ Đại Danh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Sau khi Hoàn Nhan Tà Dã biết được tin tức ba vạn Kim binh Vận Châu đã bị Lý Diên Khánh toàn diệt, y phun máu ngã xuống tại chỗ, hôn mê bất tỉnh. Y không chỉ đau lòng ba vạn Kim binh bị diệt, còn có Hoàn Nhan Tông Càn, đây chính là trưởng tử của lão Lang Chủ, vì vớt danh vọng chiến tranh mới đi tới triều Tống, không ngờ lại chết đi trên chiến trường, mình làm sao giải thích với đại ca đã chết?
Hoàn Nhan Tà Dã đã hoàn toàn hiểu được mưu lược của Lý Diên Khánh, lợi dụng một đám loạn phỉ mê hoặc tất cả mọi người. Không chỉ Lưu Dự mắc lừa, mình cũng trúng kế theo, phái ba vạn đại quân tới Vận Châu, lại bị quân Tống cắt đứt đường lui, khiến cho ba vạn quân tứ cố vô thân mà bị toàn diệt.
Hoàn Nhan Tà Dã hận Lý Diên Khánh thấu xương, y cảm thấy hối hận vì quyết định qua loa của mình, y rốt cuộc không chịu nổi đả kích loạn trong giặc ngoài mà ngã bệnh, vừa ngã bệnh là nửa tháng, bệnh tình chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, trái lại ngày càng nặng nề.
Trong đại doanh Kim binh Phủ Đại Danh một mảnh tử khí âm u, trên giáo trường cũng không có binh sĩ huấn luyện. Kim binh đều tránh né nóng bức trong đại trướng, ai cũng không muốn xuất hiện dưới ánh nắng chói chang.
Cho dù trong bảy vạn Kim binh có người Nữ Chân, người Bột Hải, người Cao Ly, có người Khiết Đan và người Hề, nhưng tâm tư của họ đều giống như, sĩ khí xuống thấp, mỗi người đều chán ghét chiến tranh, khát vọng về nhà.
Lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến trong đại doanh, mười mấy tên thân binh đang chạy vội tới đại trướng trung quân. Dẫn đầu chính là Phó Soái Hoàn Nhan Tông Phụ, ngoại trừ Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã ra, Kim binh còn hai Phó Soái, một là Hoàn Nhan Tông Phụ, một là Hoàn Nhan Đồ Mẫu, hai mười đều có một vạn quân đội, Kim binh khác lệ thuộc trực tiếp vào Hoàn Nhan Tà Dã.
Sau khi Hoàn Nhan Tà dã bị bệnh, Hoàn Nhan Đồ Mẫu dựa vào tư lịch và bối phận của mình nhận được chúng tướng ủng hộ, phụ trách nắm giữ quân vụ. Nhưng lý niệm của gã lại trái ngược Hoàn Nhan Tông Phụ, Hoàn Nhan Tông Phụ chủ trương lập tức rút về Phủ Yến Sơn, bảo tồn thực lực. Nhưng Hoàn Nhan Đồ Mẫu lại kiên quyết phản đối, gã biết rõ, một khi lui về Phủ Yến Sơn, chẳng khác nào từ bỏ Hà Bắc.
Đây không chỉ vi phạm mệnh lệnh của Lang Chủ, cũng không hợp quốc sách Kim quốc. Gã kiên trì giữ vững Hà Bắc, chờ đợi viện quân của Lang Chủ.
Bởi vậy hai người cãi lộn nhiều lần, nhưng trong tay Hoàn Nhan Đồ Mẫu có mệnh lệnh mới nhất thủ vững Hà Bắc của Lang Chủ, cho nên ý kiến của gã chiếm cứu ưu thế.
Hoàn Nhan Tông Phụ bước nhanh vào đại trướng trung quân, nhỏ giọng hỏi:
- Bệnh tình Nguyên Soái thế nào rồi?
Thân binh lắc đầu ảm đạm:
- Thổ huyết rất nghiêm trọng, đã xuất hiện hôn mê liên tục, quân y nói tình hình không ổn!
Lúc này, trong đại trướng bỗng truyền đến giọng nói suy yếu của Hoàn Nhan Tà Dã:
- Là Tông Phụ sao? Vào nói chuyện đi.
Hoàn Nhan Tông Phụ vội vàng đi vào đại trướng, chỉ thấy Hoàn Nhan Tà Dã suy yếu nằm trên giường bệnh, gầy như một bộ xương, sắc mặt trắng bệch khác thường, nhưng trong mắt lại có tia sáng.
Hoàn Nhan Tông Phụ vội vàng tiến lên quỳ một chân xuống hành lễ:
- Tham kiến Đại Soái!
- Có phải có quân tình quan trọng gì không?
Hoàn Nhan Tà Dã suy yếu hỏi.
Hoàn Nhan Tông Phụ gật đầu:
- Vừa mới nhận được tin khẩn, Lý Diên Khánh dẫn hai mươi lăm vạn đại quân bắt đầu bắc độ Hoàng Hà.
- A!
Hoàn Nhan Tà dã kinh hô một tiếng, tóm lấy tay Hoàn Nhan Tông Phụ, khó khăn nói:
- Lập tức… rút quân về… Phủ Yến Sơn, phải nhanh!
Hoàn Nhan Tông Phụ liên tục gật đầu:
- Ti chức hiểu được!
Lúc này, Hoàn Nhan Tà Dã bỗng nhiên nôn mấy ngụm máu, ngã xuống giường, thân binh vội vàng chạy đi tìm quân y.
Hoàn Nhan Tông Phụ thấy môi Chủ Soái run rẩy, dường như muốn nói cái gì?
Gã vội vàng dán vào, đặt lỗ tai bên miệng y, chỉ nghe Hoàn Nhan Tà Dã nói ra hai chữ yếu ớt:
- Rút quân!
Hoàn Nhan Tà dã lập tức phun ra một hơi cuối cùng, vĩnh biệt cõi đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận